"Này, đừng nhốt chúng tôi ở đây mà, tôi nói, tôi nói hết."
Bạch Lộ la lên muốn ra ngoài nhưng lại bị Bạch Thu Vũ bịt miệng lại.
Đợi mọi người đi hết, Bạch Thu Vũ mới buông tay ta, Bạch Lộ giận dữ nói: "Mẹ, mẹ làm gì thế?"
"Đúng đấy, sao bà không để Lộ Lộ nói?" Phong Thế Nguyên cảm thấy khó hiểu.
Bạch Thu Vũ phớt lờ bọn họ, đi tới trước mặt Phong Thiên Tuyết, thấp giọng hỏi: "Vậy ba đứa con hoang... ba đứa trẻ kia không phải con của sếp Dạ?"
"Vớ vẩn, tất nhiên là của anh ấy." Phong Thiên Tuyết lạnh lùng nói.
"Vậy sao mày phải giấu cậu ta?" Bạch Thu Vũ chất vấn.
"Bọn trẻ do một tay tôi nuôi lớn, tôi không muốn bị người khác giành mất." Phong Thiên Tuyết tìm một lý do hợp lý, "Bây giờ trông anh ấy đối xử với tôi không tệ, nhưng chuyện tình yêu thì ai mà nói rõ được? Sau này anh ấy chán ghét vứt bỏ tôi, cướp đi bọn trẻ thì tôi một mình cô đơn không còn gì cả à".
Những lời này như chạm vào vết thương lòng của Bạch Lộ, cô ta ngồi xổm xuống đất che mặt, lặng lẽ rơi nước mắt.
"Quả thực là vậy." Phong Thế Nguyên thở dài buồn bã: "Haiz, Tiểu Mộ Phong nhà ta bị ông bà cụ nhà họ Tự đón đi, đã rất lâu rồi tôi chưa gặp thằng bé"
Sắc mặt Bạch Thu Vũ hơi nặng nề, nhưng bà ta nhanh chóng tỉnh táo lại, cười khẩy nói: "Mày tưởng tạo ngu sao? Sếp Dạ là ai? Nếu cậu ta thật sự muốn điều tra thì mày có thể giấu được à?".
"Tôi..."
"Bỏ đi, mặc kệ mày giấu vì lý do gì thì cũng chẳng liên quan đến tao" Bạch Thu Vũ lạnh lùng nói: "Chỉ cần mày để bọn tao an toàn rời khỏi đây thì chắc chắn bọn tao sẽ không nói lung tung."
"Thím đúng là người thông minh"