Aston Martin lao nhanh như bay.
Dạ Chẩn Đình một tay lái xe, tay còn lại gác lên cửa kính xe, hai ngón tay kẹp điếu thuốc.
Phong Thiên Tuyết im lặng chờ đợi, tâm trạng phức tạp khó tả.
Ở cùng một người đàn ông như Dạ Chấn Đình quả là rất đúng với câu gần vua như gần cọp”.
Dường như bất kể có làm gì hay nghĩ gì, thì anh đều có thể vừa liếc mắt đã nhìn thấu.
Cô như thể người trong suốt trước mặt anh, không có bất kỳ tâm sự nào có thể nói.
Trừ khi anh không hứng thú, chỉ cần là anh muốn biết thì cô gần như không thể có bí mật gì cả.
Vì vậy, cô nhất định phải bảo vệ bí mật về di vật của ba thật tốt.
Nhưng may mắn là anh không hứng thú đến những thứ này, cũng sẽ không dò xét.
Đang suy nghĩ miên man thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là cuộc gọi từ thím Chu.
Phong Thiên Tuyết liếc nhìn Dạ Chẩn Đình rồi bắt máy: "Thím Chu”
“Cô chủ, đã muộn như vậy rồi mà sao cô còn chưa về? Không xảy ra chuyện gì chứ?” Thím Chu ân cần hỏi.
“Không có gì, tôi sẽ về hơi muộn, thím ngủ trước đi.”
“Mẹ, mẹ ơi, mẹ ơi!”
Phong Thiên Tuyết còn chưa dứt lời thì tiếng gọi của ba bé con đã truyền đến từ đầu dây bên kia.
Phong Thiên Tuyết hoảng sợ, cô vô thức liếc nhìn Dạ Chấn Đình, sau đó xoay người sang chỗ khác, che miệng và nói nhỏ: “Sao các con còn chưa ngủ?”
“Mẹ ơi, Tam Bảo muốn nghe mẹ kể chuyện, khi nào mẹ về ạ?”
Giọng nói dễ thương của Nguyệt Nguyệt truyền đến từ đầu dây bên kia, khiến trái tim Phong Thiên Tuyết tan chảy.
“Mẹ sẽ về muộn, các con mau ngủ đi, đã mười một giờ rồi.”
Phong Thiên Tuyết lại liếc nhìn Dạ Chẩn Đình, sợ rằng anh sẽ tức giận.
Anh nhìn thẳng về phía trước, dường như không hề có biểu cảm gì, nhưng loại khí thế áp suất thấp này vẫn khiến bầu không khí trong xe trở nên căng thắng.
“Mẹ ơi, muộn thể này rồi mà mẹ vẫn còn tăng ca ạ?” Long Long giật lấy điện thoại, nghiêm túc hỏi: “Có phải ông chủ của mẹ không cho mẹ về nhà hay không ạ? Mẹ hãy nói cho con biết người đó tên gì, con phải nói lý lẽ với người đó."
“Không phải..” Phong Thiên Tuyết nôn nóng, “Nhị Bảo, con phải nghe lời.”