Phong Thiên Tuyết nhắm mắt theo bản năng nhưng không thấy bị tát, hơn nữa mấy người phụ nữ đang cấu xé cô cũng không thấy đâu nữa.
Bên tai vang lên vài tiếng hét thảm thiết...
Phong Thiên Tuyết từ từ mở mắt, thấy trai bao mà cô nhận nhầm bị đá văng, và vào mấy người phụ nữ kia, bốn người ngã chổng kềnh. trên đất, cực kỳ thảm hại.
Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu, nhìn ngược lên thì thấy “con nợ trai bao”!
Anh đeo mặt nạ nửa mặt thần bí lạnh lùng, dáng người thon dài thẳng tắp trông vừa cao ngạo vừa cô đơn dưới ánh đèn rực rỡ.
Đôi mắt sâu như biển, cho dù dưới ánh sáng lờ mờ vẫn rất thần thái!
Anh đưa tay về phía cô khiến cô sững người...
Phong Thiên Tuyết không có phản ứng, một cánh tay mạnh mẽ có lực kéo cô vào lòng, mặt cô đập vào bộ ngực rắn chắc của anh, bên tai vang lên tiếng tim đập thình thịch”.
Cô ngẩng đầu và phải đối mắt sâu như biển, trong mắt anh phản chiếu khuôn mặt ngỡ ngàng của cô.
“Ngay cả con nợ của mình cũng có thể nhận nhầm, não cô để làm gì vậy?”
Dạ Chấn Đình gõ nhẹ vào đầu Phong Thiên Tuyết, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
“Cuối cùng anh cũng đến rồi, anh không sao chứ?” Phong Thiên Tuyết chuyển ánh mắt kinh ngạc từ trên mặt anh xuống dưới, nhìn chằm chằm nơi đó của anh rồi hỏi: “Thật sự không sao chứ?”
Dạ Chấn Đình bóp cằm cô để mặt cô ngẩng lên: “Có muốn thử không?”
“Đừng đùa nữa!” Phong Thiên Tuyết kéo anh rồi lo lắng hỏi.
“Tôi đến phòng của anh, họ nói tối qua xảy ra án mạng, tôi còn tướng anh hộc máu mất mạng rồi. Còn nữa, chi phiếu ba nữ đại gia kia đưa cho tôi đã bị hoàn trả, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đi khỏi đây đã rồi nói!”
Dạ Chẩn Đình đưa cô đi từ cửa sau.
Vệ sĩ của mấy nữ đại gia kia định đuổi theo nhưng bị Dạ Huy đá văng...
Ra khỏi Dạ Sắc, tiếng nhạc rock xa dần, bên tai khôi phục vẻ vắng lặng.
Phong Thiên Tuyết vội xin lỗi: “Hôm qua là tôi không đúng, tôi không nên bán anh cho ba nữ đại gia đó, rốt cuộc họ đã làm gì anh?”.
Dạ Chấn Đình không lên tiếng, anh ra hiệu cho vệ sĩ đang ở cách đó không xa.
Họ lập tức rút lui.
“Anh vẫn giận tôi sao? Sau này tôi sẽ không làm vậy với anh nữa.” Phong Thiên Tuyết kéo tay áo anh: “Call boy à, anh sẽ tha thứ cho tôi đúng không?”
“Đổi cách gọi khác!” Dạ Chấn Đình nhíu mày.
“Tôi đâu biết anh tên gì? Phong Thiên Tuyết bị anh đẩy về phía trước: “Anh định đưa tôi đi đâu?”