Đồng thời cũng phải chăm chỉ làm việc ở Thịnh Thiên để sớm thành nhân viên chính thức, tranh thủ cơ hội phát triển, cho dù tương lai mất đi chỗ dựa tài chính con nợ trai bao thì cô cũng có thể dựa vào bản thân để nuôi gia đình này.
Điều khẩn cấp trước mặt là cô phải giành được sự công nhận của ma quỷ Dạ, như vậy thì mới có thể yên ổn mà sống trong Thịnh Thiên được!
Nghĩ đến đây, Phong Thiên Tuyết thở dài, thầm hạ quyết tâm, ngày mai đến công ty, cho dù ma quỷ Dạ có làm khó có thể nào thì cô cũng phải nhịn.
Có lẽ là vì luôn nhắc nhở bản thân hết lần này đến lần khác nên buổi tối Phong Thiên Tuyết đã mơ một giấc mơ máu chó.
Trong mơ, ma quỷ Dạ ôm một bó hồng chín trăm chín mươi chín hoa, quỳ xuống trước mặt cô, nói một cách đầy thâm tình: “Thiên Tuyết, lấy anh nhé!”
Người của cả công ty đều đang reo hò vì Phong Thiên Tuyết, các đồng nghiệp trước kia cũng ở bên cạnh ầm ĩ: “Đồng ý với anh ấy, đồng
ý đi!”
Phong Thiên Tuyết kích động không thôi, cô đang định đồng ý thì con nợ trai bao đeo mặt nạ dẫn theo ba đứa trẻ xông vào, gào khóc thảm thiết: “Vợ ơi đừng bỏ anh.”
Cô quay đầu nhìn, cảnh tượng trước mắt buồn thảm.
Trước ngực con nợ trai bao đeo ba bình sữa, sau lưng đeo một ba lô sữa bột, một đống thú bông, nồi hâm sữa, tã lót treo trên người, giống hệt một ông bố bỉm sữa số khổ.
Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo nước mũi lòng thòng, mắt ầng ậc nước khóc gọi: "Mę, mę..."
Ma quỷ Dạ ở phía sau vừa rồi còn đang thâm tình bỗng biến sắc, bóp cổ Phong Thiên Tuyết, u ám nói: “Phong Thiên Tuyết, cô có chồng con mà còn lừa gạt tình cảm của tôi, tôi muốn giết cô.”
Phong Thiên Tuyết giật mình tỉnh dậy, mở hai mắt, sợ đến nỗi không ngừng thở hổn hển.
May quá, chỉ là một giấc mơ...
Cô sờ mồ hôi trên trán, cầm điện thoại lên xem.
Sáu giờ mười phút sáng, con nợ trai bao chuyển cho cô năm nghìn tệ!
Nghĩ đến việc tối qua anh dốc sức phục vụ một nữ đại gia béo ục ịch, vất vả kiếm tiền, ngoan ngoãn chia cho cô một nửa...
Trong lòng cô không khỏi áy náy, cảm giác như mình không phải là người!