“Quả nhiên không đeo!”
Phong Thiên Tuyết tức phát điên: “Anh ghê tởm chết đi được, ngày nào cũng làm cùng nữ đại gia, còn động vào tôi trên xe của đại gia nữa.”
Trên đầu Dạ Chấn Đình hiện lên một hàng vạch đen, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Có trời mới biết ngoại trừ cô, anh chưa chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Cô còn chê anh bẩn?
Mắng anh ghê tởm?
Anh thật sự muốn bóp chết cô.
Nhưng ai bảo anh dùng thân phận này chơi cùng có chứ? Bây giờ vẫn chưa thể ngả bài.
Đành nhịn vậy!
“Chạm cũng chạm rồi, cô làm gì được tôi?"
Dạ Chẩn Đình đặt chai nước khoáng sang một bên, khởi động xe bắt đầu di chuyển.
“Ai biết anh có bị bệnh gì không?” Phong Thiên Tuyết giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Khi anh phục vụ khách cũng không đeo bao à? Tại sao lần nào làm với tôi cũng.”
“Cô còn lải nhải thêm nữa là ông đây ném cô xuống ngay bây giờ đấy!”
Dạ Chấn Đình lên cơn giận dữ nhưng vẫn cắn răng cố nhịn, nếu người phụ nữ khác làm phiền anh như này thì anh đã nổi điên từ lâu rồi.
Người phụ nữ này thật không biết điều!
Anh thật sự đã nhịn đến mức hai tay bốc hoả.
Phong Thiên Tuyết rưng rưng nước mắt, trề môi, cơ thể nhỏ nhắn run lên.
Cô biết anh nói được làm được.
Bây giờ cô đang không một mảnh vải che thân, nếu bị ném lại ở vùng dã ngoại hoang vu này chắc chắn cô sẽ chết.
Vì vậy cô chỉ có thể nhịn...
Dạ Chẩn Đình liếc thấy dáng vẻ đáng thương của cô thì hơi mềm lòng, lại đưa chai nước khoáng cho cô.
Phong Thiên Tuyết nhận lấy rồi từ từ uống, cổ họng cô khó chịu như bị lửa đốt, đầu đau, người đau, toàn thân đều đau...
Nghĩ rồi nghĩ rồi cô bật khóc.
Bốn năm trước đã mắc sai lầm khi không tỉnh táo, bốn năm sau lại giẫm lên vết xe đổ.
Lại ngủ với trai bao này.
Tại sao cô luôn phạm sai lầm?
“Khóc cái gì?” Dạ Chấn Đình cực kỳ bực bội: “Làm như ông đây cưỡng bức cô ấy!"
“Anh biết rõ là tôi bị bỏ thuốc thì nên đưa tôi đến bệnh viện..” Phong Thiên Tuyết nghẹn ngào: “Tại sao lại lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn chứ?”
“Gặp chuyện này đến bệnh viện có ích gì?” Dạ Chấn Đình tức giận đáp: “Hơn nữa cô đến bệnh viện để lên trang nhất lần nữa à?”
Phong Thiên Tuyết không nói nên lời, đúng thế, nếu chuyện tối qua bị truyền ra ngoài, cô sẽ lại trở thành trò cười cho cả thiên hạ.
“Ngủ cũng ngủ rồi, đâu phải chưa ngủ bao giờ, có gì để khóc chứ?”
Dạ Chẩn Đình đầy bụng lửa giận, người phụ nữ này cứ làm như ngủ cùng anh là một điều sỉ nhục lắm ấy.