Cô còn chưa nói xong đã bị anh kéo vào lòng, cơ thể mảnh mai nép vào vòng tay anh như con chim nhỏ dựa vào người.
“Không được gặp lại Sở Tử Mặc, không được gặp lại Tư Hạo Hiên” Dạ Chấn Đình ngang ngược ra lệnh.
“Ừm ừm” Phong Thiên Tuyết liên tục gật đầu rồi lại nói: “Nhưng tôi phải đón con trước, cũng phải chào tạm biệt Tử Mặc, nói rõ một số chuyện”
Thấy sắc mặt anh trở nên u ám, cô lập tức nói thêm: “Tôi sẽ nói với anh ta rằng tôi đã ở bên anh, nói xong sẽ không gặp lại nữa, tôi hứa!”
“Nhớ lời hứa của cô!”
Tay Da Chấn Đình chạm vào cô, lại bắt đầu làm loạn.
Phong Thiên Tuyết lập tức trở nên mềm nhũn như vũng nước, tan chảy trong lòng anh.
Tất cả tự do chỉ có thể đổi lấy bằng sự nghe lời.
Rời khỏi biệt thự nhà họ Dạ.
Phong Thiên Tuyết cảm giác mình như người vừa bước ra khỏi tù, có một cuộc sống mới.
Cô mở cửa sổ xe, nhắm mắt cảm nhận nắng gió bên ngoài, trong lòng cảm thán vẻ đẹp của tự do.
Lôi Vũ cung kính nói với Phong Thiên Tuyết: “Cô Phong, tôi đã chuẩn bị nhà mới cho cô, sau này ngoài sếp Dạ sẽ không có ai biết địa chỉ nhà mới của cô."
"..” Phong Thiên Tuyết sững người đôi chút rồi ngạc nhiên hỏi: “Cái gì? Tôi đầu bảo các cô thu xếp, tôi vừa thuê nhà mới rồi”
“Tôi đã trả căn nhà đó giúp cô” Lôi Vũ giải thích: “Người nhà họ Bạch, nhà họ Tư, nhà họ Sở đều biết nơi đó, cô sống ở đây không an toàn.”
“Nhưng.”
“Cô yên tâm.” Lôi Vũ nói thêm: “Mặc dù căn nhà đó là do Dạ Vương mua cho cô, nhưng anh ấy sẽ không đến quấy rầy, cô và các bé có thể yên tâm ở đó. Nếu Dạ Vương muốn gặp cô, tôi sẽ đến đón cô.”
“Tôi biết rồi.”
Phong Thiên Tuyết không nói thêm, tuy rằng sự sắp xếp này khiến cô cảm thấy rất khó chịu, giống như bị theo dõi, nhưng cô có thể làm gì đây?
Cô vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay Da Chẩn Đình, không thể thoát khỏi.