"Tôi.."
"Dạ Vương bớt giận" Dạ Huy khẽ khuyên nhủ, "Tối nay có rất nhiều khách quý, trong đó có cả người nhà họ Sở, nếu chẳng may làm to chuyện thì e là không ổn lắm"
"Đúng đúng đúng, đừng gây ra án mạng." Lăng Long vội vàng khuyên nhủ, "Vì một người phụ nữ không đáng đâu!"
Câu nói này đã kích thích Dạ Chẩn Đình.
Dạ Chẩn Đình hất Phong Thiên Tuyết ngã ra ghế sofa, trong chốc lát anh khôi phục lại vẻ bình tĩnh: "Cậu Sở đúng là yếu ớt, có mỗi cú đấm cũng không chịu nổi mà còn dám tranh phụ nữ với tôi?"
Sở Tử Mặc lồm cồm bò dậy, lau máu trên mặt, nghiến răng nghiến lợi đi tới, vung nắm đấm về phía Dạ Chẩn Đình.
Ánh mắt Dạ Chẩn Đình vụt qua vẻ lạnh lẽo, anh giơ chân đạp tới...
Đúng lúc này, Phong Thiên Tuyết nhào tới nhanh như tia chớp, đứng chắn trước người Sở Tử Mặc.
Cú đá của Dạ Chẩn Đình đạp đúng vào người Phong Thiên Tuyết.
"Bịch" một tiếng, Phong Thiên Tuyết ôm Sở Tử Mặc cùng ngã lăn ra đất...
Phong Thiên Tuyết cảm giác eo mình sắp gãy làm đôi,
cô ghé vào người Sở Tử Mặc, đau đến mức run rẩy.
Dạ Chấn Đình sửng sốt, nhìn Phong Thiên Tuyết với vẻ thảng thốt.
Anh không bao giờ ngờ rằng Phong Thiên Tuyết lại xả thân quên mình nhào tới cứu Sở Tử Mặc...
Chẳng lẽ trong lòng cô, sự an toàn của Sở Tử Mặc còn quan trọng hơn mạng sống của mình?
Tay anh nắm thành nắm đấm, móng tay gần như sắp đâm vào lòng bàn tay.
"Thiên Tuyết." Sở Tử Mặc cuống quýt ôm lấy Phong Thiên Tuyết, bàn tay run lẩy bẩy, "Sao em lại ngốc như vậy chứ.."
"Em không sao" Phong Thiên Tuyết đau đến mức sắc
mặt trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa, nhưng cô vẫn cố nặn ra nụ cười gượng gạo, "Anh ra ngoài trước đi."
"Thiên Tuyết."
"Ra ngoài!" Phong Thiên Tuyết bất lực đẩy anh ta.
"Cậu Sở, tôi đưa cậu ra ngoài trước nhé" Dạ Huy vội vàng tiến lên đỡ Sở Tử Mặc dậy, khẽ trấn an, "Cô Phong không sao đâu, cậu cách cô ấy càng xa thì cô ấy càng an toàn"