"Thím Chu, thím làm sao thế?"
Phong Thiên Tuyết không thèm để ý, cô chỉ biết rằng, mục tiêu sống của cô là cho thím Chu và bọn nhỏ cuộc sống vui vẻ, bất kỳ ai cũng không được phá hoại sự tốt đẹp này.
"Mẹ, mẹ.." Tiểu Tứ Bảo vỗ cánh bay ra ngoài, "Ăn cơm, ăn cơm"
"Ha ha, Tiểu Tứ Bảo đói rồi, chúng ta vào đi." Phong Thiên Tuyết dùng tay trái khoác tay thím Chu, trêu ghẹo, "Thím Chu nhà ta như biến thành trẻ con ấy, động một tí là khóc nhè."
"Tôi thường có mà"
Thím Chu sịt mũi, lau nước mắt để bọn nhỏ không trông thấy.
"Bà ơi, mẹ ơi, ăn cơm thôi!"
Ba đứa trẻ giúp xới cơm bưng thức ăn.
Cả nhà ăn cơm thật vui vẻ.
Phong Thiên Tuyết vừa cầm đũa thì điện thoại đột nhiên nhận được thông báo chuyển khoản, "con nợ trai bao" chuyển tám mươi nghìn!
Phong Thiên Tuyết mừng rỡ, lập tức nhắn tin cho anh: "Sao nhiều thế?"
"Nhận được mấy đơn hàng lớn" “Con nợ trai bao” trả lời.
"Wow, giỏi quá, tôi còn tưởng mấy ngày nay anh lại lười biếng"
"Tôi muốn làm một trai bao có tiền đồ!"
"Ha ha ha, có giác ngộ, có tiến bộ!"
"Tôi làm ăn khá cô vui lắm sao?"
"Tất nhiên, như vậy tôi sẽ có thêm tiền, tiếp tục cố lên nha!"
Cô gửi tin nhắn này đi nhưng đối phương không trả lời.
"Mẹ ăn cánh gà đi ạ".
Bé Nguyệt Nguyệt nhấc cánh tay béo núc ních gắp cho Phong Thiên Tuyết một cái cánh gà.
"Cám ơn Tam Bảo."
Phong Thiên Tuyết để điện thoại xuống, chú tâm ăn cơm cùng bọn nhỏ.