Phong Thiên Tuyết đang chuẩn bị vào thang máy lại giật mình khi nghe được câu này. Cô đương nhiên biết bí mật mà Bạch Lộ vừa nói là gì...
Nếu chuyện đám trẻ bị công bố ra ngoài, sợ rằng sẽ có hậu quả không chịu nổi.
Các thông tin truyền thông sẽ đào sâu chuyện cô gọi trai bao năm đó, thêm mắm thêm muối truyền đi khắp nơi...
Đến lúc đó, cô không chỉ khó qua được cửa Dạ Chấn. Đình, đám trẻ cũng bị tổn thương nghiêm trọng về mặt tâm lý.
Hơn nữa, bây giờ cô vẫn chưa xác định được Dạ Chấn Đình có phải là call boy không...
"Mời cô ra ngoài, đừng khóc lóc om sòm ở Thịnh Thiên nữa."
Mấy nhân viên an ninh lôi Bạch Lộ ra ngoài.
"Thả tôi ra, thả tôi ra."
Bạch Lộ không ngừng giãy giụa, la hét, "Các anh biết tôi là ai không? Chồng tôi là Tư Hạo Hiện, các anh dám động vào tối à? Tôi sẽ tìm luật sư kiện các anh."
"Có ai không? Nhân viên an ninh của Thịnh Thiên đánh người, nhân viên an ninh đánh người!"
Những nhân viên an ninh này không để ý tới những lời kêu gào của cô ta, cứ kéo cô ta ra ngoài.
Bạch Lộ không chịu bỏ cuộc, tiếp tục đứng ở cửa mắng: "Phong Thiên Tuyết, mày không ra đúng không? Tao sẽ lập tức tìm giới truyền thông...
Bạch Lộ còn chưa nói xong, Phong Thiên Tuyết đã bước nhanh ra ngoài, "Cô đừng gây ầmĩ ở đây nữa, có chuyện gì, chúng ta nói chuyện riêng đi"
"Cô cuối cùng đã chịu ra rồi" Bạch Lộ cười lạnh mỉa mai, "Sao chúng ta phải nói chuyện riêng chứ? Cô sợ tội vạch trần chuyện xấu của cô à? Sao lúc cô dụ dỗ chồng tôi lại không nghĩ tới điều này đi?"
"Cô hiểu nhầm rồi, tôi và chồng cô không có gì cả"
Lúc Phong Thiên Tuyết nói chuyện, rất nhiều đồng nghiệp đã vây quanh. Bọn họ thậm chí không để ý tới chuyện đi làm muộn, chỉ muốn hóng chuyện.
Các nhân viên an ninh đều đứng bên cạnh nhìn.
Đại Vệ đi tới, khẽ hỏi: "Tiểu Phong, có cần chúng tôi giúp đỡ không?"
"Không cần" Phong Thiên Tuyết không muốn gây thêm rắc rối cho anh ta.