"Mày là người khách đầu tiên của anh ta, anh ta vẫn có ấn tượng sâu sắc về mày" Bạch Lộ nói thêm, "Trước đây tao bỏ ra hai chục nghìn để gọi anh ta cho mày, còn đưa chúng mày đến khách sạn. Mày cũng có thai ba đứa con hoang vào tối hôm đó.."
"Không thể nào" Phong Thiên Tuyết kinh ngạc trợn tròn
mắt, hoảng loạn lắc đầu, "Sao có thể là anh ta được? Không thể nào..."
Cho dù đêm đó cô uống rất nhiều rượu nên đầu óc
choáng váng, quả thật không nhớ rõ dáng vẻ của người đàn ông đó nhưng lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại đã tận mắt nhìn thấy bóng lưng và hình xăm sau lưng anh ta...
Không sai được.
"Không phải anh ta thì ai chứ?" Bạch Thu Vũ cười lạnh chế giễu: "Thái Hổ không nhớ nhầm được. Anh ta chụp ảnh lưu niệm cho từng người khách đã phục vụ!"
Bà ta nói xong dùng tay ra hiệu với người Thái Lan này...
Thái Hổ lấy mấy tấm ảnh ra khỏi túi áo sơ mi hoa, dè dặt đặt lên bàn.
Phong Thiên Tuyết nhìn kỹ, không khỏi trợn mắt há hốc mồm...
Trong tấm ảnh, cô say đến bất tỉnh nhân sự, nửa người trên chỉ còn lại một cái áo lót màu đen, gương mặt đỏ bừng, nằm mê man trên chiếc giường lớn màu trắng.
Mà người Thái Lan trước mắt này cầm máy ảnh bước tới, chụp ảnh chung tình tứ với cô từ các góc độ...
Phong Thiên Tuyết lập tức cảm giác nổi da gà và buồn nôn.
Cô không dám tin người đã có đêm xuân với cô vào tối bốn năm trước lại là người Thái trước mắt này...
Cô càng không dám tin anh ta là ba của ba đứa trẻ.
"Cô còn không tin à?" Bạch Lộ lấy điện thoại di động ra và mở video, "Cô xem cái này thì sẽ tin thôi!"
Phong Thiên Tuyết quay đầu nhìn đoạn video được phát trong điện thoại di động...
Trong video, cô say đến mơ mơ màng màng, trong
miệng mắng Tư Hạo Hiên bội bạc.
Bạch Lộ đỡ cô bằng một tay, một tay lựa chọn người nước ngoài duy nhất trong một đám người mẫu nam trước mặt, cũng chính là Thái Hổ, cười lạnh lùng gian ác nói: "Anh đi. Tối nay, anh phải chăm sóc chị tôi cho tốt đấy!"