Phong Thiên Tuyết chỉ có thể cười gượng, nhưng trong
lòng thầm kêu khổ, bực mình nhéo con nợ trai bao, nghiến răng nhỏ giọng mắng: "Chút tiền anh vất vả khổ sở bán thân cho nữ đại gia đó cứ phung phí như vậy sao? Anh có muốn làm lại cuộc đời nữa không hả?"
"Ha ha ha--"
'Con nợ trai bao' không nhịn được lại cười lớn, choàng tay ôm vai Phong Thiên Tuyết, ghé vào tai cô nói, “Chỉ cần có cô, cả đời này tôi cũng không muốn làm lại cuộc đời"
"Anh..."
"Đến rồi!"
Phong Thiên Tuyết đang định nói chuyện thì con nợ trai bao đã ôm cô bước vào phòng VIP.
Quản lý của Dạ Sắc đã chuẩn bị xong đủ loại rượu ngon, đồ ăn nhẹ và đĩa hoa quả rồi.
Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn, đây không phải là phòng VIP mà họ gặp nhau mỗi lần sao?
Rượu ngoại trên bàn một đống phải mấy chục nghìn đấy, trời ơi, bàn này đã phải hơn một trăm nghìn rồi, anh ta điên rồi à?
Phong Thiên Tuyết vội vàng kéo con nợ trai bao' sang một bên, nhỏ giọng chất vấn: "Anh điên rồi à? Gọi rượu đắt như vậy thì lấy đâu ra tiền trả?"
"Những thứ này đều do ông chủ của tôi để lại, không
cần tôi chi tiền" Con nợ trai bao' cười hì hì nói, "Đương nhiên, cũng không cần cô chi."
“Cô ấy sẽ không mắng anh chứ?” Phong Thiên Tuyết có chút thấp thỏm, “Anh tiêu tiền của cô ấy để chiêu đãi đồng nghiệp tôi, cô ấy sẽ không vui đâu nhỉ?"
"Không đâu, đã nói trước rồi, cô yên tâm đi."
Con nợ trai bao nhéo má cô, sau đó đi tiếp đãi đồng nghiệp.
Phong Thiên Tuyết vẫn có chút lo lắng, nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền, cô cũng không tiện nói gì thêm.
Đồng nghiệp hoan hô lao vào, vui vẻ hò hét
"Ôi, ở đây đẹp quá"
"Trời ạ, đều là rượu ngoại cao cấp này!"
“Thiên Tuyết, cảm ơn cô và bạn trai cô nhé” Thẩm Vân nâng ly rượu hộ, “Các đồng nghiệp, chúng ta nâng ly mời họ một ly đi!"
"Được được được!"
Một nhóm đồng nghiệp nâng ly xúm lại mời rượu.
"Tôi không biết uống rượu..."
Phong Thiên Tuyết muốn từ chối, nhưng không cưỡng lại được sự nhiệt tình của mọi người nên chỉ có thể uống một chút.