Bên kia điện thoại, Dạ Chấn Đình híp mắt đầy nguy hiểm: "Có người đang uy hiếp cô à?"
"Không sao, tối nay tôi sẽ liên lạc lại với anh." Phong Thiên Tuyết cúp máy, quay đầu nói với Bạch Lộ, "Bây giờ tôi nhất thời không tìm được người, các người cho tôi thêm mấy ngày hoặc mời cứ tự nhiên!"
"Mày tưởng chúng tạo thật sự không thể làm gì được mày à?" Bạch Thu Vũ phẫn nộ quát, "Mày còn giở trò với tao nữa, có tin tạo lập tức vạch trần chuyện của mày ra không?"
"Các người cứ vạch trần ra đi" Phong Thiên Tuyết dứt khoát mặc kệ, "Dạ Chấn Đình biết tôi có con chắc chắn sẽ không cần tôi nhưng Tư Hạo Hiên sẽ không chê tôi. Nếu các người hại tôi không còn đường nào để đi, vậy tôi chỉ có thể thật sự dựa vào anh ta thôi."
“Con khốn!” Bạch Lộ xông đến, tát mạnh Phong Thiên Tuyết một cái, cô ta giận đến mức run người: “Mày dám cướp chồng của tao à, tao sẽ giết mày!”
Nói xong, cô ta còn định lao lên, tát Phong Thiên Tuyết thêm một cái nữa, nhưng lại bị Bạch Thu Vũ giữ chặt lại.
“Bây giờ chúng ta phải giải quyết vấn đề, đánh nó cũng chẳng được gì đâu.” Bạch Thu Vũ nhỏ giọng khuyên bả: “Có ép thì nó cũng chẳng làm được ngay đầu, hay là con cứ cho nó hai ngày đi đã.”
Phong Thiên Tuyết quay đầu đi, cô thấy mặt mình đau, nóng ran lên, nhưng cô không phản kháng lại, mà chỉ âm thầm nhớ kỹ chuyện này.
Bạch Lộ nổi giận, cô ta không cam lòng, nhưng vẫn nghe lời mẹ mình: “Được rồi, vậy tôi cho cô hai ngày, nếu trong vòng hai ngày tới cô không làm theo yêu cầu của tôi thì tôi sẽ công khai scandal của cô. Nếu cô dám đi mách chuyện này với Hạo Hiên thì tôi sẽ đưa cả thông tin của con cô cho giới truyền thông đấy”.
“Tôi biết rồi.”
Sau khi rời khỏi quán cà phê, Phong Thiên Tuyết lại bị một nhóm phóng viên đuổi theo, cô phải bỏ chạy một lúc, sau khi đi vòng qua mấy con phố, phải đi ngang qua mấy hẻm nhỏ liền thì cô mới cắt đuôi được những người đó.
Cô thật sự không thể hiểu nổi, năm đó Bạch Lộ đã hại cô như vậy rồi, cô còn chẳng thèm so đo với cô ta, vậy mà bây giờ Bạch Lộ chẳng những không cảm thấy áy náy mà còn làm hại cô nặng nề hơn nữa.
Bây giờ, cô đã tạm thời bị đình chỉ ở chỗ làm rồi, cuộc sống hằng ngày thì bị làm phiền.
Về đến nhà, Phong Thiên Tuyết cảm thấy mệt mỏi muốn chết, nhưng điện thoại thì cứ đổ chuông suốt, Tư Hạo Hiên gọi cho cô.
Bây giờ cứ nhìn thấy cái tên đó là cô thấy đau đầu, cô cứ thế ngắt cuộc gọi rồi chặn luôn số điện thoại của anh ta.
Cuối cùng thì thế giới này cũng yên tĩnh trở lại rồi.
Phong Thiên Tuyết che phần trán đang nóng ran lại, ngả ra sofa, đang định nghỉ ngơi thì chuông điện thoại lại vang lên. Người gọi là các đơn vị truyền thông, cô bực bội cho từng số vào danh sách đen.