“Xuất sắc quá! Đây chính là chiến đội Lôi Đình của chủ tịch đúng không?”
“Chủ tịch lợi hại thật đấy, đúng là liệu sự như thần!”.
“Chủ tịch là thần tượng của tôi, là vị thần trong lòng tôi!”
Phong Thiên Tuyết nhìn hai đội xe Hummer màu đen xếp thành hai hàng ngay ngắn như hai cánh của chim thần, bảo vệ chiếc xe Phantom để nó có thể đi về phía trước, như một vị chiến sĩ đang về nhà sau chiến thắng.
Những người khác trên đường cũng tự giác tránh sang hai bên, quan sát đoàn xe này.
Hình ảnh này đã khiến Phong Thiên Tuyết cảm thấy rất cảm động.
Trên phim thường có tình tiết bày mưu nghĩ kế, bây giờ Dạ Chấn Đình đang thể hiện tình tiết đó rất chi tiết.
Dù có gặp phải chuyện gì thì anh vẫn có thể khống chế được toàn cục, bị thần cản thì giết thần, nếu phật cản thì chém cả phật, chẳng ai có thể cản anh lại.
Người đàn ông như vậy đúng là như một vị thần vậy.
Thần thánh không thể xâm phạm đến anh.
Tầng sáu mươi tám, Dạ Chẩn Đình đang nhìn vào màn hình máy tính, thấy chiến đội Lôi Đình chiến thắng trở về thì anh mỉm cười.
Mà đúng lúc này bên ngoài lại có tiếng động, Dạ Huy cảnh giác nhướn mày: “Có người xông vào”
Anh lập tức mở hệ thống bảo vệ ra, sau đó lấy vũ khí, chuẩn bị chiến đấu: “Xem ra mấy người này dùng kế điệu hổ ly sơn, họ đợi anh điều chiến đội Lôi
Đình đi chỗ khác thì phải người đến đây để giải quyết anh”
“Thần đến thì giết thần, Phật đến thì giết Phật”
Vẻ mặt Dạ Chẩn Đình vẫn bình tĩnh như cũ, anh tiếp tục thực hiện các thao tác trên máy tính: “Lâu rồi không chơi, giờ hơi ngượng tay rồi”
Phong Thiên Tuyết đi theo phòng bảo vệ, đi ra cửa lớn để đón sếp Tưởng.
Cùng lúc đó, rất nhiều phóng viên đến từ các đơn vị truyền thông đứng bên ngoài vòng bảo vệ, mọi người tranh giành nhau để lách về phía trước, và trong lúc đó họ còn liên tục chụp ảnh và quay phim.
Họ rất muốn biết, liệu hôm nay Da Chấn Đình có đứng ra chủ trì buổi họp báo ngày hôm nay không.
Đoàn xe dừng lại, một người vệ sĩ bước xuống khỏi xe Phantom, mở cửa xe, sau đó một đôi chân dài bước xuống. Tất cả mọi người đều mở to mắt ra. nhìn.
Chủ tịch tập đoàn Thịnh Thiên – Dạ Chẩn Đình trong truyền thuyết chưa bao giờ xuất hiện công khai trước các đơn vị truyền thông, họ còn chẳng biết anh trông thế nào, nên tất cả mọi người đều rất mong chờ vào buổi họp báo ngày hôm nay, ai cũng muốn được chứng kiến tận mắt diện mạo của anh.
Nhưng mà người bước xuống xe lại là một người đàn ông lớn tuổi, đi giày Tây, có mái tóc hoa râm.
Mới đầu, các phóng viên đến từ các đơn vị truyền thông hơi sửng sốt, sau đó họ nhỏ giọng bàn luận với nhau.
“Chẳng lẽ đây chính là chủ tịch Dạ trong truyền thuyết?”