“Vậy sao?” Lăng Long cười đùa: “Chấn Đình uy nghiêm quá phải không?”
Dạ Chẩn Đình mỉm cười với cô ta, hờ hững nói: “Tất nhiên không hòa đồng như em”
“Đó là đương nhiên” Lăng Long nhướng mày cười.
Tương tác giữa hai người mập mờ và gần gũi, còn có cả sự ăn ý hiếm thấy.
Những người xung quanh đều nhìn hai người với ánh mắt ẩn ý, rất ít khi thấy được đội này.
Dù sao thì họ là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, nếu kết hợp với nhau thì cả hai bên đều như hổ mọc thêm cánh.
Đặc biệt là nhà họ Lăng vô cùng mong đợi cuộc hôn nhân này.
Phong Thiên Tuyết nhìn thấy cảnh này, quả thực trong lòng cô như bị vô số con mèo hoang đang cào cấu, cực kỳ khó chịu.
Nhưng cô nhắc nhở mình hết lần này đến lần khác, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, bình tĩnh!
Cô với các thư ký khác cẩn thận và cung kính đặt tài liệu trước mặt các vị giám đốc cấp cao, sau đó chuẩn bị lui ra ngoài.
Lúc này, ông Tưởng nhận ra cô, thuận miệng hỏi: “Tiểu Phong, Cô quay lại làm việc rồi à?”
“Vâng thưa sếp Tưởng” Phong Thiên Tuyết mỉm cười gật đầu.
“Quay lại thì tốt rồi.” Ông Tưởng vui vẻ nói: “Cố lên nhé!”
“Vâng.” Phong Thiên Tuyết đặt tài liệu xuống, vô thức nhìn Dạ Chẩn Đình, phát hiện anh đang nhìn Lăng Long, hai người nói giao tiếp bằng ánh mắt, vô cùng ăn ý.
Tay Phong Thiên Tuyết run lên, chạm vào tài liệu rồi lại đụng trúng tách trà của ông Tưởng.
Cạch một tiếng, tách trà đổ xuống bàn, nước trà nóng hắt lên người ông Tưởng và chân Phong Thiên Tuyết.
Chân Phong Thiên Tuyết truyền đến cơn đau rát.
“Ai da!” Ông Tưởng bỗng nhảy lên, nóng đến mức hít vào một hơi.
“Xin lỗi, xin lỗi!”
Phong Thiên Tuyết mặc kệ cơn đau, vội xin lỗi ông Tưởng, đồng thời hốt hoảng thu dọn.