Phong Thiên Tuyết nhíu mày lại, cảm thấy lòng mình nặng trĩu những tâm sự. Cô thật sự cảm thấy quá thất vọng với Tư Hạo Hiên.
Nếu như nói lần trước anh ta chỉ gió thổi chiều nào thì xuôi chiều đó, chuyện giải trừ hôn ước là ý của ba mẹ anh ta, anh ta cũng bất đắc dĩ. Rồi thì chuyện uống say rồi có quan hệ với Bạch Lộ là do anh ta nhất thời hồ đồ.
Vậy thì bây giờ...
Mới hôm trước anh ta còn thề non hẹn biển nói là sẽ bảo vệ Phong Thiên Tuyết, mà bây giờ là hôn hít với Sở Tử Hàm.
Thế này thì là do nhân phẩm anh ta có vấn đề rồi!
“Thiên Tuyết, em sao thế?” Sở Tử Mặc thấy Phong Thiên Tuyết cứ sốt ruột thì lại ân cần hỏi thăm: “Em đừng để ý đến Bạch Lộ, cô ta bị điện mà. Năm đó anh đã nói là cô ta có ý đồ không chính đáng, bảo em đừng có chơi với cô ta.”
“Hầy” Phong Thiên Tuyết thở dài một hơi rồi quay sang nhìn Sở Tử Mặc, thốt ra lời cảm thán từ tận đáy lòng: “Tử Mặc, trong số những người học cùng với em trước kia, chỉ có mỗi anh là vẫn còn như cũ, chưa bao giờ thay đổi.”
Đúng vậy, Tư Hạo Hiên, Sở Tử Hàm, Bạch Lộ, tất cả đều
đã thay đổi rồi...
Chỉ còn mỗi Sở Tử Mặc là vẫn đơn giản, ngây thơ, dịu dàng, thâm tình như trước mà thôi.
“Tất nhiên rồi” Sở Tử Mặc yêu chiều xoa đầu cô: “Vừa nãy em ăn no chưa? Chúng ta đổi sang nhà hàng khác nhé?”
“Thôi, đừng ăn nữa, chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh rồi ngồi một lúc đi” Phong Thiên Tuyết cảm thấy mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.
“Ừ, vậy thì chúng ta ra bờ biển hóng gió nhé?”
Sở Tử Mặc lái xe đến bờ biển, mở phần mui xe ra, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao bên trên rồi nói chuyện phiếm với Phong Thiên Tuyết.
Bốn năm vừa qua, anh ta đã một mình đi du lịch ở khắp nơi trên thế giới, ngắm rất nhiều cảnh đẹp của các nước, rồi đưa những cảnh đẹp đó vào những bức tranh của mình qua những nét vẽ.
Bốn năm như một ngày, cuộc sống của anh ta đơn giản như thể chính con người anh ta vậy.