“Lý nào lại vậy” Dạ Chấn Đình nghiến răng gầm lên:
“Mười năm trước, đã ký giao ước máu trước mặt ông nội, sau khi ở riêng mỗi bên tự phát triển nước sông không phạm nước giếng. Bây giờ bà ta rõ ràng đã phá huỷ giao ước, tìm kẻ tấn công hệ thống của tôi!"
“Dạ Vương, Dạ Quân đang xử lý rồi, có lẽ nó sẽ sớm được giải quyết."
“Nói thừa!” Dạ Chấn Đình cáu kỉnh quát lên:
“Đương nhiên tôi biết chuyện có thể giải quyết. Điều khiến tôi tức giận là chuyện người đàn bà kia đã phá vỡ giao ước..”
“Dạ dạ dạ, là sếp Vân quá đáng, nhưng cũng có thể do anh làm Tiểu
Đoạn bị thương trước, suýt chút nữa đã giết chết cậu ấy."
"Ai?"
Lời nói của Dạ Huy bị cắt ngang bởi tiếng quát giận dữ của Dạ Chấn Đình.
Phong Thiên Tuyết sợ đến phát run, thùng đá trên tay rơi xuống đất, cục đá văng tứ tung trên mặt đất, cô vội vàng ngồi xổm xuống nhặt...
“Lén lút làm gì?”
Dạ Chấn Đình nhìn cô chằm chằm.
“Tôi...”
“Tôi kêu cô ấy mang một ít đá viên đến” Dạ Huy vội vàng giải thích, sau đó đi tới thu dọn giúp Phong Thiên Tuyết:
“Mang một thùng nữa đến đây, chỗ này để tôi dọn”
“Vâng” Phong Thiên Tuyết vội vàng rời đi, trong lòng hoảng hốt, ý bọn họ vừa nói là sao?
Cái gì mà cuộc chiến kinh doanh có nghe không hiểu, nhưng cô đã nghe thấy cái tên "Tiểu Đoạn" này.
Chẳng lẽ Đoạn Thiên Nhai là người của Dạ Chẩn Đình?
Nếu đúng vậy, thì rất nhiều nghi vấn có thể được giải thích rồi...
Ví như tại sao hai người họ giống nhau đến vậy, có thể là anh em? Thân thích?
Còn nữa, chuyện hôm đó call boy đến đón cô, cũng có khả năng là do anh ta cố ý sắp xếp...
Nói như vậy, tám chín phần mười anh ta mới là "con nợ trai bao" thực sự...
Phong Thiên Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy giống, nhưng cô không hiểu, nếu như Dạ Chấn Đình đúng là call boy thật, vậy thì sao anh lại phải làm vậy chứ?
Cô bỗng nhớ đến những câu nói rất lâu trước kia của anh.
“Em đã từng nghĩ rằng vốn dĩ tôi cũng chẳng phải là call boy mà là do em tự ngộ nhận không”
“Bốn năm trước tôi vào nhầm phòng, có thể nói là duyên phận trời định.”