Phong Thiên Tuyết tìm kiếm trên định vị của điện thoại di động, nhà có cách nghĩa trang hơn bảy mươi kilomet.
“Cô đi thăm ông chủ ạ? Hôm nay không phải lễ Thanh Minh, cũng không phải ngày giỗ của ông chủ” Vẻ mặt thím Chu trở nên nghiêm nghị: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Làm gì có chuyện gì, chỉ là tôi nhớ ba nên muốn đến thăm ông thôi” Phong Thiên Tuyết hơi xúc động: “Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, đầu óc tôi có chút rồi, đến thăm ông ấy có lẽ sẽ có hướng đi.”
“Vậy cũng tốt.” Hai mắt thím Chu đỏ hoe, bà gật đầu: “Thay tôi gửi lời hỏi thăm ông ấy.”
Phong Thiên Tuyết mua hoa loa kèn mà ba thích nhất, bắt taxi đến khuôn viên lăng mộ Thu Sơn.
Màn đêm buông xuống, mưa phùn rả rích, nghĩa trang lạnh lẽo.
Phong Thiên Tuyết đến trước mộ ba mình, nhìn ảnh ông trên bia mộ mà lòng không khỏi chua xót...
Trong trí nhớ của cô, ba luôn thân thiết, hiền hoà với nụ cười dễ mến trên môi.
Cả đời ông luôn đối xử tốt với người khác, khoan dung độ lượng, kinh doanh nhiều năm nhưng chưa từng có vết nhơ. Trên thương trường, ông thà để người khác nợ mình chứ không muốn nợ người.
Tất cả những người biết ông đều nói ông là người tốt, là một người lương thiện!
Nhưng một người tốt như vậy lại bị người khác hại chết một cách khó hiểu...
Bây giờ ông phải nằm ở đây chịu mưa chịu gió một mình lẻ loi.
Nghĩ đến những điều này, lòng Phong Thiên Tuyết cực kỳ buồn bã.
Cô đặt hoa loa kèn trước mộ ba, lạy ba lạy trước ông rồi đi vào phòng để di vật của nghĩa trang.
Cô tìm két sắt của ba rồi dùng mật khẩu ngày sinh nhật mẹ để mở, quả nhiên bên trong có chiếc hộp gỗ lim của ba!
Nhìn thấy chiếc hộp gỗ lim này, Phong Thiên Tuyết có chút kích động, cô nhớ lại rất nhiều chuyện liên quan đến ba, những ký ức đẹp đẽ đó lại một lần nữa ùa về trong tâm trí cô, lay động trái tim cô...
Cô hít sâu một hơi, lấy chiếc hộp gỗ lim trong tủ ra, dùng chìa khoá mở hộp.