Tối nay cô xuất hiện trên buổi tiệc trong bộ lễ phục gợi cảm, thu hút vô số ánh nhìn.
Còn anh lại cực kỳ ghen nghét!
Anh muốn để lại dấu vết của mình trên cơ thể cô, để cô tỉnh táo nhận thức được rằng cô là của anh và sẽ luôn là như vậy!
Bên ngoài, cành cây đung đưa trước cửa sổ sát đất, giống như hai người đang hoà vào làm một với nhau trên giường.
Lại là một đêm triền miên nồng nhiệt.
Phong Thiên Tuyết không thể cưỡng lại được trước sự nhiệt tình của Dạ Chấn Đình, chỉ có thể mặc cho anh làm.
Đêm nay anh hết sức dịu dàng và cẩn thận, cho dù có nồng nhiệt đến đâu, anh cũng cố gắng không động đến vết thương ở eo cô.
Vậy nên cuối cùng có lẽ anh vẫn chưa đã, khi ôm cô vào giấc ngủ, anh còn khẽ nói bên tai cô: “Ngày mai lo phối hợp trị liệu đi, sớm ngày khỏi hẳn”.
Sau đó anh chìm sâu vào giấc ngủ...
Phong Thiên Tuyết lắng nghe tiếng ngáy nhẹ bên tai, tâm trạng rất phức tạp.
Ông cụ đã đích thân tới giám sát, Lăng Long cũng tới đây, tại sao anh vẫn chưa chịu buông tha cho cô?
Nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ rất phiền phức đúng không?
Phong Thiên Tuyết thở dài thườn thượt, quay đầu nhìn Chấn Đình phía sau.
Có lẽ anh đã quá mệt nên ngủ rất sâu, đầu mày hơi nhíu lại, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú trong bóng tối vẫn khiến người khác mê mẩn...
Không biết từ bao giờ cô đã quen với sự gần gũi của anh, giống như việc anh ôm cô lúc này, cô không hề thấy phản cảm.
Thậm chí khi thấy anh gần gũi với Lăng Long, cô sẽ ghen, sẽ tức giận, còn nghi ngờ anh với Lăng Long có gì đó...
Cô không biết đây có được coi là đã động lòng với anh không, cô chỉ biết sự dịu dàng, ấm áp ngắn ngủi này sớm muộn gì cũng kết thúc.
Vậy nên cô liên tục nhắc nhở bản thân, không rung động thì sẽ không đau.
Tuyệt đối không được nghiêm túc...