“Cháu nói là không có chuyện đó” Thần Thần cắt ngang lời anh ta, sau đó hỏi ngược lại: “Nếu là đồ quan trọng thì sao người đàn ông áo đen đó lại đưa nó cho một đứa bé chứ, chuyện này chẳng logic gì cả”
Dạ Huy bị cậu bé hỏi ngược lại thì á khẩu, không trả lời lại được. Anh ta mở đoạn video giám sát trong điện thoại ra: “Cháu nhìn đi, đây là cháu đúng không?”
Thần Thần lạnh lùng nhìn sang, đúng lúc cậu định rời tầm mắt đi thì lại tập trung nhìn lại vào màn hình, sau đó gương mặt điển trai của cậu bé dần
khựng lại.
Trong video, một người đàn ông mặc đồ đen lao vào nhà vệ sinh, không may đâm phải cậu nhóc trước mặt mình.
Cậu nhóc đó đút tay vào túi quần, nhàn nhã bước đi, trên vai cậu bé là một con vẹt màu xanh, đây chẳng phải là... Long Long và Tiểu Tứ Bảo sao?
Mặc dù động tác của người đàn ông mặc đồ đen kia rất nhanh nhưng Thần Thần vẫn thấy rất rõ là người đàn ông đó đã nhét thứ gì đó vào túi áo của Long Long.
“Có khả năng là cháu không nhìn rõ, để chú tua chậm lại”
0)
Dạ Huy chỉnh lại tốc độ của video, sau đó phóng to màn hình vào phần tay của người đàn ông mặc đồ đen, anh ta đã bỏ một thứ gì đó nhỏ nhỏ màu bạc vào túi của túi của cậu bé.
“Không cần tua chậm đâu, cháu nhìn thấy rồi.”
Thần Thần thành thạo chỉnh lại tốc độ của video
Có mấy người đàn ông mặc vest đuổi theo người đàn ông áo đen kia, nhưng anh ta đã nhanh chóng thoát khỏi họ.
Cậu nhóc trong video đứng sững người một lúc, sau đó lấy chiếc hộp trong túi mình, mở nó ra thì thấy có một con chip màu vàng...
Đúng lúc cậu bé đang tò mò quan sát con chip đó thì con vẹt trên vai cậu bé bỗng ăn mất con chip. Cậu bé vội vàng đánh vào con vẹt, bắt nó nhổ ra...
Sau đó là cảnh Nguyệt Nguyệt chạy đến...
“Hóa ra là Long Long đã nói thật” Thần Thần sờ cằm, tự nói khẽ với chính mình.
“Gì cơ?” Dạ Huy không nghe rõ là cậu bé đang nói gì, gặng hỏi: “Cậu bé trong video là cháu đúng không? Bây giờ con chip màu vàng đó đâu rồi?”
“Không phải là cháu...” Thần Thần đang định nói người trong video là em trai mình, nhưng cậu bé lại đổi ý, hỏi với vẻ đề phòng: “Sao cháu biết được các chứ không phải là người xấu?”.
“Bạn nhỏ, nếu cháu không chịu phối hợp thì chú đành phải gặp phụ huynh cháu đấy”
Dạ Huy nhìn liếc về phía Dạ Chẩn Đình đang ngồi sau tấm bình phong, cũng biết là anh đang mất kiên nhẫn.
“Cháu thấy là các chú nên gặp cảnh sát thì hơn” Thần Thần nói rất mạch lạc: “Nếu có văn bản tài liệu từ phía cảnh sát thì cháu sẽ phối hợp với các chú, tìm lại con chip đó”.
“Cậu nhóc này còn nhỏ mà chín chắn thật đấy.” Một người vệ sĩ buột miệng tán thưởng.
Dạ Huy đứng dậy, hỏi hiệu trưởng Lưu cạnh mình: “Hiệu trưởng Lưu, đã liên lạc được với người nhà cậu bé chưa?”