Lúc này, điện thoại của anh ta đổ chuông, là Dạ Chẩn Đình gọi tới, anh ta lập tức đi ra ngoài trả lời: "Alo!"
"Cậu đưa cô ấy đến Dạ Sắc?"
"Đồng nghiệp hô hào, cô ấy bảo em chiêu đãi"
“Làm loạn” Dạ Chẩn Đình trách mắng, “Lập tức cút ra ngay”
"A? Anh đến sớm như vậy à?" Con nợ trai bao có chút thất vọng, "Bảo người ta thể chỗ thì cũng phải để diễn hết vở kịch chứ..."
"Cậu muốn chết à.."
"Được được được, em đi tìm người phụ nữ của anh trước, lát nữa anh tới thì gọi điện thoại cho em"
"Cái gì? Cô ấy đâu rồi????"
"Uống say rồi, bị một đồng nghiệp nữ dìu đi nghỉ ngơi rồi, bây giờ không gọi được cho cả hai người."
"Đoạn Thiên Nhai, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì cậu chết chắc rồi!!!"
Trong phòng VIP u ám bị bỏ đi, ba tên du côn hèn hạ mặc quần áo hoa chửi bới đi vào.
"Cái nơi khỉ gió này lòng vòng quanh co thật con mẹ nó khó tìm"
"Đúng vậy, em còn không biết Dạ Sắc lại có một phòng VIP bị bỏ đi như vậy đấy!"
“Đừng phí lời, mau tới đây.”
Thẩm Vân thúc giục.
"Chút tiền này tìm người làm việc cho mình mà còn con
mẹ nó lề mà lề mề.."
Người đàn ông chưa kịp nói xong liền sửng sốt, nhìn người phụ nữ trên ghế sofa, tất cả đều ngơ ngác.
"Đây là bữa ăn thịnh soạn của chúng ta tối nay sao? Hàng tốt đấy!!!"
Trên ghế sofa, Phong Thiên Tuyết đã bị cởi bỏ áo khoác, uốn éo cơ thể quyến rũ và hấp dẫn của cô, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô càng thêm mê người trong ánh đèn mờ ảo.
Cả ba người phấn khích chảy nước miếng--
"Dáng người này, khuôn mặt này đẹp hơn mấy công chúa bên ngoài nhiều"
"Tôi còn tưởng là bảo chúng ta làm bà cô chứ, cho nên mới không tình nguyện"
"Cô không nói sớm, nếu biết trước là hàng tốt gợi cảm như thế này thì chúng tôi đã đến chờ từ lâu rồi."
Thẩm Vân ném cho họ một xấp tiền mặt, u ám cười lạnh nói...
"Các người từ từ chơi, chơi thật vui vẻ, nhất định phải hầu hạ người đẹp này thật tốt!"