Trong lòng Phong Thiên Tuyết thấp thỏm không yên, lẽ nào anh biết cô đang
Dạ Sắc?
“Là sao? Ba mẹ tôi đang bị nhốt ở Dạ Sắc à?” Bạch Lộ thốt lên.
Phong Thiên Tuyết thầm thở dài, cô còn ngu hơn tôi nữa!
“Không đúng.” Bạch Lộ nhanh chóng phản ứng lại: “Không phải là anh ta biết chúng ta đang ở Dạ Sắc đấy chứ?”
Vừa thốt ra câu này, Bạch Lộ đã căng thẳng, cuống quýt ra lệnh cho hai tên vệ sĩ: “Các anh giữ chặt cửa, đừng để người của Dạ Chẩn Đình xông vào...”
Bạch Lộ còn chưa nói hết, cửa phòng VIP đã bị đá văng.
Người gác cửa bị giẫm dưới chân.
“Không đỡ nổi một đòn!” Dạ Huy khịt mũi.
Bạch Lộ vội vàng lấy một con dao găm sắc nhọn, kề sát cổ Phong Thiên Tuyết: “Các anh không được qua đây, nếu không tôi sẽ giết cô ta!”
Cảnh tượng này không phải lần đầu tiên xảy ra, nó vô cùng quen thuộc với Dạ Huy.
Điểm khác biệt là lần này Phong Thiên Tuyết rất hợp tác.
Cô ngửa đầu, lo lắng bảo: “Dạ Huy, cô ta chỉ muốn cứu ba mẹ mình thôi, anh bảo sếp Dạ thả người đi.”
“Đúng, chỉ cần các anh thả ba mẹ tôi, tôi sẽ không động tới cô ta, nếu không thì chúng ta sẽ cùng chết!”
Giọng Bạch Lộ run rẩy, tay cô ta cầm dao cũng đang run.
Sau đó cô ta nói nhỏ vào tai Phong Thiên Tuyết: “Điện thoại của tôi vẫn đang mở giao diện phát lại, nếu họ vẫn không thả người, tôi sẽ bật toàn bộ video của cô với ba đứa con hoang lên đấy”
“Có nghe không hả? Mau thả người” Phong Thiên Tuyết lo lắng ra lệnh.
“Tôi phải xin phép Dạ Vương.”
Dạ Huy chưa dứt lời, một tia sáng trắng đột nhiên bay vụt qua đâm vào cổ tay Bạch Lộ.
Bạch Lộ hết thảm một tiếng rồi ngồi xổm xuống đất, con dao găm và điện thoại trong tay cô ta rơi xuống.
Phong Thiên Tuyết đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng cô không vội vã bỏ chạy mà nhặt điện thoại của Bạch Lộ...
Bạch Lộ lập tức nhặt con dao găm đâm về phía Phong Thiên Tuyết.
Một thứ màu đen như mũi tên lao tới, nhưng vẫn quá muộn...
Phong Thiên Tuyết hét lên, vai cô bị chém một nhát.
Nhưng con dao chưa đâm sầu đã bị Dạ Huy giật mất.
Bạch Lộ cũng bị bắt.