Thỉnh thoảng anh lại đáp lại một cậu, nhưng mắt thì đang nhìn Phong Thiên Tuyết!
Có lẽ anh đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng vừa nãy rồi, cho nên lúc này, ánh mắt anh rất lạnh lùng...
Phong Thiên Tuyết cúi đầu, bước nhanh ra sau phòng tiệc.
Cô muốn tránh khỏi đám đông, cho dù không nhìn người khác, cô cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ đó.
Cho dù là nam hay nữ, hầu như họ đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, nghi ngờ và chế giễu...
Cô thậm chí còn nghe thấy một vài cô gái nhỏ giọng bình luận--
"Loại váy này vừa nhìn liền biết không phải người đàng hoàng gì".
"Đây là mấy ngôi sao không nổi tiếng, người nổi tiếng trên mạng dùng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để bám cành cao".
"Đúng vậy, cô nhìn ngực kìa, chân kìa, lúc ẩn lúc hiện còn không phải là để dụ dỗ đàn ông sao!"
"Buổi tiệc cao cấp như vậy sao lại có loại người thấp kém này lọt vào chứ?"
"Đúng vậy, cũng không biết ai đưa cô ta vào, hạ thấp đẳng cấp của chúng ta."
"Hình như là sếp Lăng, đừng nói nữa, không dây được vào cô chủ này đâu."
"Sếp Lăng là một người tốt bụng, nhất định là bị người phụ nữ không đàng hoàng này lừa gạt rồi."
"Đúng đúng đúng, chắc chắn là như vậy!"
Phong Thiên Tuyết không nghe nổi nữa, nhanh chóng rời đi, dù sao cô cũng không phải nhân vật quan trọng gì, hoàn toàn là đến cho đủ số, bữa tiệc không có cô cũng như nhau cả.
Bây giờ cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để trốn, đợi đến khi bữa tiệc kết thúc rồi cùng Văn Ly rời đi.
Sau phòng tiệc có rất ít người, chỉ có mấy phục vụ và nhân viên.
Phong Thiên Tuyết tìm một phòng nghỉ trống, muốn đi vào ngồi một lúc, vừa đi tới cửa thì đột nhiên nghe thấy một tiếng mắng mỏ nghiêm khắc--
"Cô bị sao vậy? Một bữa tiệc quan trọng như thế này, sắp lên sân khấu rồi cô nói với tôi là tay bị thương, cô cố ý gây rắc rối cho tôi đúng không?"
“Không phải đầu, sếp Phương, tôi thực sự không cố ý”. Cô gái vừa khóc vừa giải thích, “Lúc nãy khi đi qua sảnh tiệc, tôi không cẩn thận đụng phải sếp Lăng”