Phong Thiên Tuyết càng hoảng hốt, cô há hốc mồm muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đầu.
Nói như thế nào đây?
Nói con cô làm mất vòng tay gia truyền của Bạch Lộ, mẹ con nhà họ Bạch muốn cô bồi thường, cô không có tiền bồi thường, bọn họ liền muốn loan tin cho truyền thông, cô bất đắc dĩ quá, đành dùng sợi dây chuyền hồng ngọc thế chấp...
Nếu nói vậy thì bí mật về các con sẽ bị phơi bày.
Dạ Chấn Đình sẽ gán cho cô tội lừa gạt, vậy thì cô sẽ phải rời khỏi văn phòng này, đừng mong sống tiếp...
"Cho cô một phút."
Dạ Chấn Đình dựa vào ghế da với tư thế kiêu ngạo lạnh lùng, chậm rãi châm xì gà.
"Tôi." Phong Thiên Tuyết không biết nên giải thích thể nào, đành chơi xỏ lá, "Ngày đó trên xe, chính anh là người ném dây chuyền ra ngoài, có lẽ là người khác nhặt được, có lẽ là.."
"Cô thử nói dối tôi lần nữa xem?" Dạ Chấn Đình nhíu mày, sát khí đằng đằng.
"Tôi..." Phong Thiên Tuyết sợ đến phát run, không dám nói lung tung nữa.
"Với cái tính tham tiền của cô, sau khi xuống xe nhất định sẽ chạy về nhặt sợi dây chuyền.." Dạ Chẩn Đình nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lẽo, "Bây giờ vì sao sợi dây chuyền lại ở trong tay người phụ nữ đó?"
"Tôi không biết. " Phong Thiên Tuyết nói lí nhí như muỗi kêu.
"Cô đưa cho cô ta?" Dạ Chẩn Đình chất vấn.
Phong Thiên Tuyết không dám nói lời nào, càng không dám nhìn anh.
Dạ Chấn Đình mất kiên nhẫn, đứng dậy chậm rãi tới gần cô...
"Anh, anh muốn làm gì?"
Phong Thiên Tuyết thấp thỏm lui lại, cô cảm giác cô sẽ bị anh xe xác...
"Cô nói xem?" Dạ Chẩn Đình nắm cằm cô, nâng mặt cô lên để cô nhìn vào đôi mắt âm u của anh, "Từ trước tới nay chưa từng có ai dám đưa đồ của tôi cho người khác, cô là người đầu tiên!"
"Không phải, tôi..." Phong Thiên Tuyết định giải thích nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Xem ra cô có điều khó nói" Dạ Chấn Đình cười khẩy, "Vậy cố định giải quyết với tôi thế nào đây?"
"Tôi xin lỗi... Phong Thiên Tuyết cúi đầu xin lỗi, "Theo lý mà nói, tôi nên đến cho anh, nhưng đó là một trăm triệu, có bán tôi cũng không đền nổi..."