Mọi người xung quanh đều nhìn trò cười của người nhà này, có không ít người khẽ bàn tán, nói tại sao Tư Hạo Hiện lại cưới người vợ như vậy, đúng là mất hết mặt mũi.
Chỉ có Phong Thiên Tuyết không nói lời nào. Cô cuối cùng đã hiểu rõ, Dạ Chẩn Đình đang trút giận cho cô vì chuyện tối đó...
Mười cái tát đã đánh xong.
Mặt Bạch Lộ và tay Bạch Thu Vũ đều sưng lên, hai mẹ con ôm đầu khóc nức nở.
Một lát sau, Bạch Thu Vũ lau sạch nước mắt, hỏi: "Cô Sở, như vậy được chưa?"
"Cút đi." Sở Tử Hàm phất tay với vẻ rộng lượng.
Phong Thế Nguyên bước tới định dẫn hai mẹ con rời đi.
"Tôi có nói là các người có thể rời đi sao?"
Dạ Chẩn Đình lạnh lùng nói.
Bạch Lộ run rẩy, vừa khóc vừa hỏi:
"Anh còn muốn thế nào nữa?"
"Con đừng nói nữa"
Phong Thế Nguyên vội vàng quát khẽ.
"Tôi hiểu rồi" Bạch Thu Vũ hít sâu một hơi và bước tới, cung kính cúi đầu chín mươi độ với Phong Thiên Tuyết, "Cô Phong, lần trước đắc tội cô là tôi không đúng, tôi tát cô một cái, bây giờ trả lại cho cô!"
Bà ta nói xong lại liên tục tát mạnh vào mặt mình...
"Mẹ.." Bạch Lộ vừa khóc vừa kêu lên, muốn kéo Bạch Thu Vũ nhưng bị Tư Viễn giữ lại, "Mợ chủ, nếu bây giờ mợ đi tới đó, bà Bạch sẽ không chỉ đơn giản là chịu mười cái tát như vậy đâu."
Bạch Lộ chỉ đành đứng yên, trơ mắt nhìn mẹ mình tự tát vào mặt. Cô ta khóc tới run cả người...
Phong Thiên Tuyết nhíu mày nhìn Bạch Thu Vũ có phần không đành lòng. Nhưng cô nghĩ đến những chuyện bà ta đã làm với cô và con, cô không nói ra những lời này nữa...
"Đủ rồi." Phong Thế Nguyên thấy vợ mình bị tát tới chảy
máu miệng thì vội vàng bước tới xin tha, "Thiên Tuyết, cháu nể mặt chú hai mà tha cho thím cháu đi, chú hai xin cháu đấy."
Phong Thiên Tuyết thấy Phong Thế Nguyên ăn nói khép nép như vậy thì khẽ nói với Dạ Chẩn Đình: "Hay là... bỏ đi?"
"Khi bà ta đánh cô, sỉ nhục cô còn chưa từng mềm lòng đâu"
Dạ Chấn Đình lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
Phong Thiên Tuyết không dám nói nữa.