Gia tộc mà ba không thể chống lại được ấy là gia tộc nào?
Gia tộc đó có liên quan đến cái chết của ba không?
Người bí ẩn sở hữu số điện thoại này là ai?
Tại sao một khi cô gọi cho người đó thì sẽ mở ra một cuộc sống khác?
Tại sao dù vấn đề có khó nhường nào người ấy cũng giải quyết được?
Phong Thiên Tuyết rất khó hiểu...
Đây chính là càng không mở được cánh cửa bí ẩn thì bạn càng tò mò trong truyện cổ tích!
Phong Thiên Tuyết mở tập tài liệu màu bạc lấy tấm thẻ đen ra, trên đó có dãy số điện thoại màu vàng được đánh máy bằng phông chữ viết tay.
Số điện thoại này là số từ nước ngoài.
Phong Thiên Tuyết lấy điện thoại kiểm tra, là số điện thoại của nước M, rất dễ nhớ, có năm số 9 ở cuối, cô đọc thầm vài lần đã nhớ.
Rốt cuộc người đó là ai?
Câu hỏi này xuất hiện trong đầu Phong Thiên Tuyết, nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ nó.
Cô cất tấm thẻ đen và thẻ ngân hàng vào ví, chuẩn bị mở album ảnh ra xem thì điện thoại đột nhiên vang lên, là Dạ Chấn Đình gọi tới...
Lúc này, ở nơi này, đột nhiên nhận được điện thoại của anh.
Phong Thiên Tuyết có cảm giác hoảng hốt không giải thích được, thậm chí còn có chút phản kháng.
Nhưng cô vẫn nghe máy: “A lô!”
“Tôi muốn gặp cô.” Dạ Chẩn Đình vẫn ngang ngược, độc đoán như thế: “Bây giờ, ngay lập tức!”
“Tôi đang ở ngoại ô.”
“Nói địa chỉ đi, tôi cho người đến đón cô” Dạ Chấn Đình không cho cô cơ hội chống lại.
Phong Thiên Tuyết rất muốn nói bây giờ mình không có tâm trạng, không muốn gặp anh, nhưng cô biết nếu làm thể sẽ có hậu quả gì...
Cô hít một hơi thật sâu, cố tỏ ra nhẹ nhàng, dịu dàng: “Không cần đón đầu, đi đi về về mất thời gian, tôi bắt xe về là được rồi. Anh ở nhà à?
“Ở ngoài, tôi gửi địa chỉ cho cô”
“Ừm” Phong Thiên Tuyết đáp, chuẩn bị cúp máy.