Phong Thiên Tuyết rất tức giận khi nghe thấy âm báo kết thúc cuộc gọi trong điện thoại, anh không cần biết cô ở cách đó bao xa mà chỉ ra lệnh cho cô phải có mặt trong vòng nửa tiếng, đúng là vô lý mà.
Điện thoại chợt nhận được tin nhắn nhắc nhở, cô mở địa chỉ ra tìm đường, cho dù bắt xe ngay bây giờ thì cũng phải mất bốn mươi phút, nếu còn tiếp tục kéo dài thì sẽ để ma quỷ Dạ phải đợi quá lâu...
Đôi mắt lạnh lùng âm u kia chợt hiện lên trong đầu, Phong Thiên Tuyết rùng mình một cái, lập tức gọi xe bằng phần mềm trong điện thoại.
Cô đặt điện thoại xuống và nhìn di vật của ba mình, Phong Thiên Tuyết cảm thấy rất phức tạp.
Cô suy nghĩ thật kỹ, sau đó lấy thẻ ngân hàng và thẻ đen ra khỏi ví, bỏ chúng trở lại tập tài liệu bạc.
Sau đó cô cất lá thư của ba trở lại chiếc hòm gỗ đỏ như lúc ban đầu, sau đó khóa hòm và cất lại vào tủ.
Rồi cô cẩn thận đóng tủ lại, sau khi kiểm tra nhiều lần và thấy không có gì sai sót mới vội vàng rời đi...
Phong Thiên Tuyết liên tục thúc giục tài xế tăng tốc lái đến địa điểm đã hẹn, nhưng vẫn bị trễ mười một phút.
Sau khi xuống taxi, Lôi Vũ lập tức mở ô và đến đón cô, còn hạ giọng nhắc nhở: “Cô Phong, hôm nay là ngày đặc biệt, tâm trạng của Dạ Vương không được tốt lắm, cô phải cẩn thận!”.
“Hả?” Phong Thiên Tuyết nghe xong thì trong lòng càng thấp thỏm không yên, “Hôm nay là ngày gì?
“Lát nữa cô sẽ biết” Lôi Vũ khẽ nói, “Bất kể thế nào thì hôm nay cô cũng đừng chọc giận anh ấy.”
“Tôi biết rồi.” Phong Thiên Tuyết nhíu mày và bước nhanh vào trong.
Dạ Chẩn Đình ngồi ở vị trí gần cửa sổ, anh lặng lẽ nhìn cảnh mưa bên ngoài.
“Xin lỗi, tôi đến muộn...” Phong Thiên Tuyết nhẹ giọng xin lỗi, “Sau khi nhận được điện thoại thì tôi đã lập tức bắt xe tới đây, nhưng quãng đường hơi xa nên...”
Dạ Chẩn Đình quay đầu lại nhìn cô với vẻ mặt bình tĩnh.
“Anh không giận chứ?” Phong Thiên Tuyết sợ hãi nhìn anh.
“Đi đâu vậy?” Dạ Chẩn Đình ngước mắt lên nhìn cô chằm chằm.
“Nghĩa trang” Phong Thiên Tuyết không hề giấu giếm mà nói rất thẳng thắn, “Đi thăm ba tôi.”
Chỉ cần không biết bí mật về di vật, thì không có gì là không thể nói.
Nghe thấy câu này, Dạ Chấn Đình cụp mắt xuống, anh không nói gì cả mà chỉ đưa menu đến trước mặt cô, ra hiệu cho cô gọi món.