Phong Thiên Tuyết vội lấy tay che miệng, mở to mắt hoảng sợ nhìn anh, không dám thở mạnh.
“Tắm đi!” Dạ Chẩn Đình ném áo choàng tắm bên cạnh cô rồi xoay người bước ra ngoài.
Phong Thiên Tuyết tủi thân bĩu môi, không dám lên tiếng nữa.
Nhưng có thật sự muốn tắm.
Đêm qua làm cả đêm, toàn thân cô nhớp nháp bẩn thỉu, rất khó chịu, bây giờ được tắm thật sự thoải mái hơn nhiều...
Chỉ là vết thương trên vai và cổ đã bị ảnh hưởng, bây giờ lại ngâm nước nên rất đau.
Dạ Chẩn Đình vào phòng tắm khác tắm rửa, tắm xong anh quấn khăn, vừa lau tóc vừa đi ra gọi cho Lôi Vũ:
“Gọi một bác sĩ nữ lạ mặt đến khách sạn Phong Vân, ngay lập tức!”
Anh cúp máy, đang định đeo mặt nạ lên thì Phong Thiên Tuyết bước ra khỏi
phòng tắm...
Anh lập tức quay người lại.
Trong lòng thầm than một tiếng chết dở, mặt nạ đang ở trên giường, anh phải quay người lại mới lấy được.
Nhưng người phụ nữ kia đang ở phía sau.
“Nhanh vậy đã tắm xong rồi hả?”
Dạ Chấn Đình cố ý hỏi.
“Ừm” Phong Thiên Tuyết vừa đáp xong lại lập tức che miệng, không dám nói nữa.
Vừa nãy tôn trai bao đáng ghét này rất hung dữ, nếu cô không nghe lời nữa có lẽ anh sẽ thật sự tiếp tục chạm vào cô.
Đến giờ toàn thân cô vẫn bủn rủn, hai chân run run, cơ thể đau như muốn xé toạc, cô không muốn bị anh giày vò thêm nữa.
“Chưa tắm sạch, đi vào tắm lại”
Dạ Chẩn Đình hung hăng ra lệnh.
“Tôi.” Phong Thiên Tuyết đang định biện bạch thì nhớ tới lời cảnh cáo khi nãy của anh nên đành ngậm miệng, lại quay vào phòng tắm.
Dạ Chẩn Đình nhanh chóng lấy mặt nạ trên giường, nhưng anh còn chưa lấy được thì Phong Thiên Tuyết đã đi ra...
Anh vội vàng xoay người, bởi vì động tác quá nhanh nên khăn tắm trên người suýt nữa rơi xuống.
“Tôi không tắm nữa!” Phong Thiên Tuyết che cổ, vẻ mặt đau đớn: “Hình như vết thương trên cổ tôi mưng mủ rồi, đau lắm, tôi muốn về nhà.”
Nói rồi Phong Thiên Tuyết đi ra ngoài.
Dạ Chấn Đình lập tức lấy được chiếc mặt nạ với tốc độ cực nhanh, chuẩn bị đeo vào...
VÀ đúng rồi!” Phong Thiên Tuyết đột nhiên quay người lại: “Tôi nghĩ sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.”
Cô cúi đầu, lấy hết can đảm để nói...
“Thoả thuận trả nợ lúc trước của chúng ta kết thúc tại đây đi, sau này anh không cần đền bù cho tôi nữa, hãy sống cho thật tốt..”.