“Đồ thần kinh!” Dạ Chấn Đình cạn lời: “Những người có thể kiếm tiền và điều hành tập đoàn đều không phải là kẻ ngu. Ai lại phạm sai lầm thiểu năng như
vậy? Tiểu thuyết không não mà cô đã đọc đều được viết bởi những người vừa không có kinh nghiệm vừa không có đầu óc. Đọc càng nhiều càng trở nên ngu ngốc, sau này cấm xem nữa!"
“Vâng!” Phong Thiên Tuyết yếu ớt đáp, thận trọng hỏi: “Vậy anh đã điều tra ra chuyện của người Thái kia chưa?
“Cần phải điều tra sao?” Dạ Chấn Đình cáu kỉnh nói: “Vì tin tức giữa cô và Tư Hạo Hiến quá loạn nên mẹ con nhà họ Bạch vừa ngu xuẩn vừa thâm độc tưởng cô là nữ chính nên mới lấy chuyện hồi đó cô gọi call boy để uy hiếp cô?"
“Chuyện nào anh cũng biết rồi, còn muốn tôi thú nhận cái gì nữa?"
Phong Thiên Tuyết cảm thấy Da Chẩn Đình quá thông minh, giống như không gì có thể thoát khỏi mắt anh.
Hiện tại cô rất lo lắng, chỉ sợ chuyện về đứa trẻ sẽ không thể giấu được lâu nữa...
“Chuyện cô gọi call boy từ lâu đã không còn là bí mật gì” Dạ Chẩn Đình tỏ vẻ khinh bỉ nhìn cô: “Hơn nữa tin tức đã phát nhưng sao cô vẫn còn bị mẹ con nhà họ Bạch uy hiếp? Nhất định là còn bí mật khác.”
Lòng Phong Thiên Tuyết run lên, đúng là nghĩ đến cái gì thì cái đó sẽ tới.
“Tròng mắt đang đảo, lại bắt đầu nghĩ kể lừa tôi đúng không?” Dạ Chẩn Đình cười lạnh: “Tôi cũng lười ép cô, hỏi thẳng người biết chuyện là được rồi.”
“Không...”
“Dạ Vương!” Đúng lúc này, tiếng báo cáo của Dạ Huy truyền đến từ bên ngoài.
“Nói!” Dạ Chẩn Đình đáp.
“Những chuyện anh dặn dò đều đã được hoàn thành"
Dạ Huy báo cáo từng thứ một:
“Đã thu xếp người ổn thoả chỉ chờ anh tra hỏi."
“Tất cả tin tức đều đã được xóa sạch, hiện tại trên mạng cũng như các bên truyền thông lớn đều không tìm được bất kỳ thông tin gì về cô Phong. Cơn bão mạng lần này đã kết thúc!"
“Tôi cũng đã nói qua với giới truyền thông, về sau dù là ai tung tin cũng không thể đưa tin về cô Phong nữa!"
“Ngoài ra, đã đình chỉ hạng mục nhà họ Tư!"
Báo cáo xong xuôi, bên ngoài trở nên yên tĩnh.
Dạ Chấn Đình nhìn chằm chằm Phong Thiên Tuyết, ra lệnh cho Dạ Huy: "Đưa người của nhà họ Bạch đến mật thất. Tôi muốn tự mình thẩm vấn"
“Vâng."
Xe khởi động và lái ra ngoài một cách chậm rãi.
Phong Thiên Tuyết lấy điện thoại di động xem tin tức. Quả nhiên, tất cả thông tin đều rõ ràng và sạch sẽ, không tìm ra dấu vết.