“Bạch Lộ!” Phong Thiên Tuyết kích động hét lên: “Mày dám động tới con tao xem, tao sẽ không bỏ qua cho mày...”.
“Cho nên á, nếu mày không muốn con mình có chuyện gì thì phải ngoan ngoãn nghe lời” Bạch Lộ cười khẩy ra lệnh: “Bây giờ đến phòng VIP của chúng ta trước đây ở Dạ Sắc ngay cho tao”
“Bạch Lộ..”
Phong Thiên Tuyết đang định nói thì Bạch Lộ cúp máy.
Ngay sau đó Phong Thiên Tuyết gọi điện cho Thím Chu, điện thoại bà báo đã tắt máy.
Phong Thiên Tuyết lại gọi cho vài người hàng xóm thân thiết nhưng không một ai nghe.
Phong Thiên Tuyết sắp điên rồi...
Chuyện này cô lại không thể xin giúp đỡ từ Dạ Chấn Đình...
Phải làm sao đây?
Đúng lúc này điện thoại có cuộc gọi đến, là Sở Tử Mặc.
Phong Thiên Tuyết lập tức nghe máy: “Tử Mặc!”
“Thiên Tuyết, em đang ở đâu? Anh muốn gặp em”
“Tử Mặc, em có chuyện cần anh giúp..”
“Em nói đi.”
Phong Thiên Tuyết giải thích ngắn gọn về chuyện của con mình, sau đó cô xin anh ta nhanh chóng dẫn người tới cứu chúng, đồng thời giữ bí mật giúp cô.
Sở Tử Mặc đi xử lý ngay.
Sau khi cúp máy, Phong Thiên Tuyết do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định đến Dạ Sắc gặp Bạch Lộ.
Bạch Lộ là người làm việc không màng tình hình chung và hậu quả. Bây giờ dự án của nhà họ Tư đã bị đình chỉ, mối quan hệ của Tư Hạo Hiên với cô ta cũng đi đến hồi kết.
Ba mẹ cô ta lại bị bắt...
Hiện giờ cô ta gần như không còn gì cả.
Lời cảnh cáo của Dạ Chẩn Đình chẳng có tác dụng gì với cô ta.
Trong thời điểm này, Bạch Lộ có thể làm bất cứ chuyện gì...
Thay vì tiếp tục dây dưa với cô ta, hôm nay cô sẽ kết thúc mọi chuyện!
Phong Thiên Tuyết bắt xe đến Dạ Sắc. Lúc này Dạ Sắc
mới mở cửa nên đông nghịt người, nhạc heavy metal chấn động điếc cả tai.
Phong Thiên Tuyết chen qua đám đông, đi tới khu vực phòng VIP để tìm căn phòng mà cô và Bạch Lộ từng ngồi, nhưng cô lại nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc trên hành lang người người qua lại...