Trong thang máy, Thẩm Vân dặn Phong Thiên Tuyết: “Lát nữa lên tầng sáu mươi tám, cô không được chạy lung tung, biết chưa?”
“Tôi biết rồi.” Phong Thiên Tuyết gật đầu, trong đầu vẫn đang nghĩ lát nữa nên làm thế nào để mượn cớ lẻn vào phòng làm việc của Dạ Chẩn Đình...
“Thiên Tuyết.” Bỗng nhiên Thẩm Vân lại hỏi: “Chuyện giám đốc Hạ bị thuyên chuyển có liên quan đến cô không?”
“A... Phong Thiên Tuyết sững sờ vài giây mới phản ứng kịp, cô tránh nặng tìm nhẹ: “Tôi chỉ là một thực tập sinh, không có bất kỳ quyền lợi gì ở công ty cả.”
“Nói cách khác là không liên quan đến cô à?” Thẩm Vân nhìn xoáy vào cô.
“Đúng vậy, sao thế?” Phong Thiên Tuyết cảm thấy vô cùng nghi ngờ, tại sao A Vân lại quan tâm chuyện của Hạ Văn Triết như thế?
“Không có gì” Thẩm Vận cười khẽ: “Các đồng nghiệp đều nói giám đốc Hạ bị thuyên chuyển là vì cô, bởi vì anh ta vừa mới bị điều đó thì cô cũng bị chuyển đến bộ phận an ninh”
“Vậy thứ cô quan tâm là gì?” Phong Thiên Tuyết hỏi ngược lại.
Thẩm Vẫn sửng sốt, rồi cười nói: “Dĩ nhiên là tôi quan tâm cô rồi, tôi sợ cô bị ảnh hưởng, dù sao một cô gái làm nhân viên an ninh thì vất vả quá”
LỒ” Phong Thiên Tuyết cảm giác Thẩm Vân là lạ, đang định hỏi tiếp thì cửa thang máy mở ra.
Phong Thiên Tuyết vội vàng khiêng hòm tài liệu ra ngoài, Thẩm Vân ở bên cạnh dẫn đường: “Đi bên này”
Hai người họ đưa tài liệu vào phòng họp, người của văn phòng chủ tịch đến kiểm tra và nhận.
Thẩm Vân trao đổi với họ, Phong Thiên Tuyết nhân cơ hội đó chạy ra ngoài.
Thẩm Vân nhìn bóng lưng cô rồi chuyển tầm mắt đi nơi khác, giả vờ không nhìn thấy gì cả.
Hiện tại là giờ nghỉ trưa, nhân viên ở tầng này không nhiều.
Phong Thiên Tuyết nhanh chóng tìm được phòng làm việc của chủ tịch, đang định gõ cửa vào thì bên trong bỗng vang lên tiếng quát đầy tức giận: “Cút!”
Phong Thiên Tuyết sợ hết hồn, cô tiến lại gần nghe.
“Sếp Dạ, cầu xin anh cho tôi một cơ hội nữa đi mà, cầu xin anh đấy, chỉ cần anh cho tôi ở lại Thịnh Thiên thì bảo tôi làm gì cũng được.”
Đó là giọng của Hạ Văn Triết.
Phong Thiên Tuyết ngẩn ra, sao anh ta lại ở đây?
“Giám đốc Hạ, lần trước anh có ý định cưỡng hiếp nhân viên nữ, chủ tịch cũng chỉ điều anh đến bãi đỗ xe làm người gác cửa là đã nhận từ lắm rồi. Thế nhưng anh không những không biết rút kinh nghiệm mà còn mưu đồ hại người ở bãi đỗ xe, giờ anh còn có mặt mũi cầu xin chủ tịch tha cho anh à?”
Đây là giọng của Dạ Huy.
“Không phải, tôi không định làm thế, các anh hiểu lầm.”
“Anh cho rằng phá hủy camera giám sát ở trạm trực thì không ai biết hành vi phạm tội của anh à? Mọi chiếc ô tô ở bãi đỗ xe đều có camera hành trình. quay hai tư trên hai tư, video giám sát ở bất kỳ chiếc xe nào đều ghi lại hành vi phạm tội của anh”
“Tôi... tôi chỉ muốn trả thù Phong Thiên Tuyết, con ả khốn kiếp ấy hại tôi thành ra như này, làm sao tôi nuốt trôi cục tức này được. Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc tổn thương người khác, cũng không muốn gây rắc rối cho sếp Dạ.”
Cuối cùng cũng thừa nhận!” Dạ Huy cười khẩy.
“Anh Huy..”
“Dạ Huy, cậu chết rồi hay sao mà để hạng người này làm ô nhiễm chỗ của tôi?” Dạ Chẩn Đình quát to.