"Nếu không thì bọn tao vẫn sẽ công khai chuyện ba đứa con hoang kia. Chuyện của mày có quan hệ với Hạo Hiên, nhà họ Tư không thể không cùng xử lý. Ba đứa con hoang kia lại chẳng phải con của Hạo Hiên.”
“Tôi biết rồi.”
Phong Thiên Tuyết hiểu nếu cô không làm theo, mẹ con nhà họ Bạch nhất định sẽ tiết lộ chuyện đứa bé. Dù Tư Hạo Hiện có cảnh cáo như thế nào thì
hai mẹ con bọn họ cũng sẽ nhận lúc đang loạn để giải quyết mối nguy hiểm là cô.
Đây là cơ hội tốt nhất...
“Còn không mau đi vào!”
Bạch Thu Vũ đẩy Phong Thiên Tuyết.
Thái Hổ vẫn đang chờ ở xa, thấy Phong Thiên Tuyết đến thì rất vui.
Phong Thiên Tuyết thành thật ngồi xuống, đưa sổ hộ khẩu của mình ra.
“Nghĩ kỹ rồi?” Bác nhân viên hỏi.
“Vâng” Phong Thiên Tuyết gật đầu.
Bác nhân viên không nói gì nữa, bắt đầu làm thủ tục cho bọn họ.
Thủ tục kết hôn rất đơn giản, hai người chỉ cần ký tên bên cạnh tấm ảnh.
Sau đó, bác gái chuẩn bị đóng dấu...
Đúng lúc này, một nhóm người mặc vest đen xông tới, khống chế hiện trường, để lại một lối đi...
Ngay sau đó một bóng dáng thon dài, cao lớn đi từ bên ngoài bước vào. Ánh mặt trời phía sau kéo dài bóng của anh, lạnh lùng mà khí phách!
“Oa, đẹp trai quá!”
Bác gái mở to mắt nhìn người đàn ông đẹp trai như thần đi từ cửa vào, vẻ mặt mê trai, con dấu trong tay cũng quên ấn xuống.
“Sao cậu ta lại đến đây?” Bạch Thu Vũ vô cùng hoang mang, nhưng bà ta phản ứng lại rất nhanh, vội vàng kéo tay bác gái kia: “Mau đóng dấu!”
Một tấm thẻ sắc bén màu đen bay đến, sượt qua mái tóc của Phong Thiên Tuyết, rạch lên mu bàn tay Bạch Thu Vũ, ngăn con dấu lại!
Rõ ràng con dấu đóng lên trên giấy nhưng lại không phải ở giấy chứng nhận kết hôn.
Phong Thiên Tuyết kinh hồn bạt vía cúi đầu, có người đến sau lưng cũng không biết.
Bạch Thu Vũ kêu thảm thiết, rụt tay về, bác gái bị dọa tới mức giật mình đứng dậy...
Đến khi con dâu rơi xuống bàn, lăn vào tay Phong Thiên Tuyết, cô mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn theo bản năng...
Cô giật mình, sao anh ấy lại đến đây?
Một bàn tay đè nặng lên vai Phong Thiên Tuyết, ánh mặt thâm thúy như biển lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Thu Vũ, giọng nói trầm thấp mang theo sát khí lạnh lẽo...
“Bà to gan thật đấy, đụng tới người của tôi hết lần này đến lần khác, xem ra không muốn sống nữa rồi!”