“Sếp Dạ, cậu hiểu lầm rồi... Á..”
Bạch Thu Vũ còn chưa nói hết câu đã bị thuộc hạ của Dạ Chấn Đình lôi đi.
Bà ta định kêu cứu thì có người bịt miệng bà ta lại.
Nhân viên và các cặp đôi trẻ đang làm thủ tục kết hôn ở đó đều bị dọa ngây
người.
“Mọi người không cần lo, trước giờ chúng tôi không làm việc vi phạm pháp luật” Dạ Huy mỉm cười giải thích: “Không làm phiền mọi người nữa, chúng tôi ra ngoài giải quyết.”
Anh ta vừa nói vừa ra hiệu bằng tay.
Đám vệ sĩ lập tức đưa Bạch Thu Vũ, Thái Hổ và hai tên vệ sĩ của nhà họ Bạch ra ngoài.
“Chào bác!” Dạ Chẩn Đình gõ lên bàn, đánh thức bác nhân viên còn đang sững sờ.
“Chào, chào ngài!” Cuối cùng bác nhân viên cũng lấy lại tinh thần, nơm nớp lo sợ hỏi: “Ngài... có gì dặn dò?”
“Nhờ bác xóa hết tất cả những tư liệu vừa rồi của cô ấy dùng để đăng ký kết hôn, bao gồm ảnh chụp chung, cả bản mềm và bản cứng. Cảm ơn bác!”
Dạ Chẩn Đình lễ phép dặn dò.
Còn thuộc hạ của anh thì đứng bên cạnh, ánh mắt nghiêm túc giám sát bác gái đó.
“Vâng vâng vâng, tôi lập tức xử lý đây” Bác nhân viên lập tức làm theo.
Sau khi xử lý xong chỗ đó, Dạ Chẩn Đình mới bắt đầu xử lý Phong Thiên Tuyết.
Anh thô lỗ kéo cô đứng dậy, đẩy cô ngồi lên bàn làm việc.
Thân hình cao lớn giống như thú dữ của anh bao phủ lên người cô, một tay anh nắm vai cô, tay còn lại thì bóp hai má ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Lúc này, trong đôi mắt sâu tựa biển của anh là hai ngọn lửa tức giận rực cháy, dường như muốn đốt có thành tro...
Phong Thiên Tuyết bị ánh mắt của anh dọa sợ, vội vàng cúi đầu, không dám
nhìn thẳng vào anh nữa.
Hai tay cô xoắn vạt áo của mình, ánh mắt mờ mịt, đầu óc loạn cào cào...
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Nên giải thích với anh ấy như nào?
Anh ấy có thể tra ra chuyện mấy đứa bé không?
Sẽ bóp chết cô chứ?
Sau đó cướp mấy đứa trẻ đi...
“Nói đi!” Dạ Chẩn Đình lạnh lùng quát lên.
Phong Thiên Tuyết rùng mình. Cô ngẩng đầu lên, sợ sệt nhìn anh, nở một nụ cười trông rất khó coi: “Sếp Dạ, sao, sao anh đã về rồi?”
“Cô không hy vọng tôi trở về?”
Dạ Chẩn Đình híp mắt đầy nguy hiểm, giống như thú dữ muốn ăn thịt người.
“Không phải. Tôi, tôi.”
Phong Thiên Tuyết run rẩy liên tục, không nói được chữ nào rõ ràng.