Bất cứ ai nhìn thấy bộ dáng bây giờ của cô và những thứ trong phòng cũng sẽ nhận ra quan hệ của cô và anh...
Đến lúc đó phải làm gì đây?
"Phòng kia cũng ở bên cạnh phòng anh." Dạ Chấn Đình chỉ vào một phòng khác, "Em ở bên đó đi."
"Cũng được." Lăng Long cười gật đầu, "Ông ơi, vậy cháu đi sắp xếp hành lý đây ạ"
"Đi đi." Ông cụ Dạ nhìn cửa phòng bằng ánh mắt sâu xa rồi bảo Dạ Chấn Đình, "Qua phòng cháu nói chuyện đi"
"Muộn như vậy rồi mà ông không nghỉ ngơi ạ?" Dạ Chấn Đình muốn từ chối.
"Chỉ một lúc thôi. Ông cụ Dạ đi thẳng vào phòng anh.
Dạ Huy đứng phía trước mở cửa, dặn dò người giúp việc đi chuẩn bị hồng trà mà ông cụ Dạ thích nhất.
Dạ Chấn Đình đành phải đi vào theo.
Phong Thiên Tuyết đỡ eo đi ra ban công nghe lén.
Ban công phòng cô và Dạ Chấn Đình liền nhau, chỉ cần cửa ban công bên kia không đóng thì cô có thể nghe thấy họ nói chuyện...
"Tất cả lui ra. Ông cụ Dạ ra lệnh.
"Vâng" Dạ Huy dẫn người lui ra.
"Ông uống trà đi ạ." Dạ Chấn Đình tự mình pha cho ông cụ một chén trà Phổ Nhĩ quý giá lâu năm.
"Ừm" Ông cụ Dạ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, thở dài nói, "Pha trà cũng phải am hiểu kỹ xảo, nếu làm quá
hời hợt sẽ lãng phí trà ngon"
"Ngày mai cháu sẽ sai người tìm một nghệ nhân pha trà chuyên nghiệp." Dạ Chấn Đình nói.
"Không cần đâu" Ông cụ Dạ nói bằng giọng bình thản, "Ông đã bảo nghệ nhân pha trà riêng của ông ngày mai tới rồi"
".." Dạ Chấn Đình sững sờ giây lát rồi lập tức hỏi, "Ông định ở lại bao lâu ạ?"
"Sao vậy? Ông vừa tới cháu đã mong ông đi rồi?" Giọng điệu của ông cụ Dạ lạnh lùng hẳn.
"Không phải ạ."
"Cháu sợ ông làm khó người phụ nữ đó?" Ông cụ Dạ đi thẳng vào vấn đề chính.
Ở căn phòng bên cạnh, Phong Thiên Tuyết đang nấp ở bệ cửa sổ ban công nghe lén, khi nghe thấy vậy thì cô sững sờ, trong lòng thấp thỏm lo sợ...
"Ông bận trăm công nghìn việc mà lại chạy tới thành phố Hải, chắc không phải là vì chút chuyện nhỏ nhặt này đâu nhỉ?"