“Cho lượng ít thôi, nếu không Tiểu Tứ Bảo không chịu
nổi.”
“Một phần mười...”
Nửa tiếng sau, cả nhà vây quanh xem Tiểu Tứ Bảo bài
tiết.
Đầu tiên Tiểu Tứ Bảo cúi đầu uể oải, kêu vài tiếng chừng như tủi thân lắm, sau đó cứ đi đi lại lại trong lồng.
Bé Nguyệt Nguyệt cau mày, khuôn mặt trắng nõn của bé tràn đầy vẻ lo lắng: “Dạ dày của Tiểu Tứ Bảo không chịu nổi ư? Hình như trông nó khó chịu lắm”
“Lúc trước anh đau bụng cũng rất khó chịu” Long Long sờ bụng mình, rồi nhìn Tiểu Tứ Bảo với ánh mắt đồng tình: “Tiểu Tứ Bảo, mày chịu đựng một chút, ị ra là được rồi, nếu không những người xấu kia sẽ mổ bụng mày ra đấy.”
“Đừng nói nữa” Nguyệt Nguyệt hét lên ngắt lời Long Long, bé nhát gan, cho nên nghe anh mình nói thế thì sợ lắm.
“Được, được, được, không nói.”
Long Long vừa dứt lời, Thần Thần tức khắc gào lên: “Ra rồi, ra rồi, mau nhìn này!”
Ngay lập tức mọi người trong nhà dồn hết sự chú ý lên Tiểu Tứ Bảo, cả nhà nhìn chằm chằm mông nó chờ đợi kết quả.
“Ông trời phù hộ cho Tiểu Tứ Bảo nhà chúng con mau con chip ra ngoài đi.”
Rốt cuộc không phụ sự mong đợi của mọi người, Tiểu Tứ Bảo bài tiết một đống lớn phân chim lỏng trong tiếng
cầu nguyện của Nguyệt Nguyệt.
Lần này không cần dùng gậy gảy nữa, nhìn một cái là thấy ngay con chip màu vàng lấp lánh.
Cả gia đình nhảy cẫng lên reo hò, vỗ tay nhau, vui vẻ hệt như trúng thưởng lớn vậy.
Thím Chu lập tức lấy con chip đi rửa sạch rồi giao cho Thần Thần.
Thần Thần lại đặt chip vào trong một chiếc hộp nhỏ màu đen, sau đó cậu bé giao lại cho Phong Thiên Tuyết một cách trịnh trọng: “Mẹ, bây giờ mẹ có thể báo cảnh
sát!”
Phong Thiên Tuyết cầm chiếc hộp, đang định gọi cảnh sát thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”...
Mọi người giật bắn mình.
Thím Chu lập tức cầm dao lên xông trông giữ ở cửa.