Phong Thiên Tuyết bật cười: “Sao anh lại đáng yêu thế hả? Ngơ ngơ ngáo ngáo ấy.”
“Không đúng à?” Dạ Chẩn Đình cau mày, không nghĩ ra mình có vấn đề gì.
“Không, chẳng qua là cảm thấy anh rất đáng yêu” Phong Thiên Tuyết áp hai tay lên má anh: “Nếu anh cứ như thể mãi thì tốt biết bao.”
Bỗng nhiên cô phát hiện ra, khi anh không tức giận khá là hấp dẫn.
“Tôi chỉ không muốn thấy dáng vẻ sống dở chết dở của cô thôi” Dạ Chấn Đình thờ ơ xoay mặt đi, anh cầm cốc nước đưa cho cô: “Uống được rồi!”
“Cảm ơn” Phong Thiên Tuyết nhận lấy cốc nước một cách cẩn thận rồi uống từ từ.
Năm xưa khi sinh ba đứa bé, điều kiện của bệnh viện ở nông thôn còn hạn chế, trong người cô có nhiều mầm bệnh, thế nên bây giờ cô rất sợ lạnh, hơn nữa còn bị đau bụng kinh.
Bình thường cứ đến kỳ kinh nguyệt là thím Chu cũng thích dùng nồi sứ nấu trà gừng đường đỏ để cô uống cho ấm bụng, có thể làm dịu cơn đau.
Thật ra hôm nay kinh nguyệt đến sớm, vốn dĩ cô nghĩ mình sẽ phải chịu khổ, không ngờ Dạ Chẩn Đình lại phá lệ mà chăm sóc cô...
Sự ấm áp ấy theo trà gừng đường đỏ tràn ra khắp toàn thân, khơi lên cảm giác hạnh phúc trong trái tim cô.
Uống trà gừng xong, Phong Thiên Tuyết liếm môi, cảm thấy thoải mái hơn. nhiều, có duỗi người toan đặt cốc về chỗ cũ.
Dạ Chẩn Đình cầm luôn lấy cốc nước từ tay cô đặt sang một bên, rồi tiện tay rút một tờ khăn giấy ra lau miệng cho cô.
Phong Thiên Tuyết ngẩn ngơ, anh làm hết sức tự nhiên, đó hoàn toàn là hành động theo bản năng.
Thế nhưng lại rất bất ngờ với Phong Thiên Tuyết.
“Ngủ đi” Dạ Chấn Đình vén chăn nằm xuống, thuận tay ôm cô vào lòng.
Mặt của Phong Thiên Tuyết kể lên hõm vai anh, mái tóc dài mềm mại xõa trên gối, làn da mềm mịn, trắng ngần như ngọc trai dán sát lên người anh.
Tư thế này, động tác này, khiến trái tim của hai người họ bỗng chốc kề sát
vào nhau.
Tay của anh vuốt ve bải vai cô thật nhẹ nhàng, rồi anh kìm lòng chẳng đặng mà hôn lên trán cô, song lại cảm thấy không đủ, thế là anh nắng mặt cô lên đẩy về phía mình.