“Con cũng để phần bánh pudding xoài cho chú Sở” Long Long giơ tay lên nói.
“Con muốn giới thiệu Tiểu Tứ Bảo cho chú Sở làm quen” Nguyệt Nguyệt ôm Tiểu Tứ Bảo, đắc ý nhướng mày: “Con nói với chú ấy Tiểu Tứ Bảo biết hát mà chú ấy không tin”
“Chú Sở có việc nên đi trước rồi” Phong Thiên Tuyết giải thích: “Mấy ngày nay chú Sở chăm sóc các con, các con cảm ơn chú ấy chưa?”
“Chúng con cảm ơn chú ấy rồi” Ba đứa nhỏ lập tức đáp: “Chúng con còn hẹn cuối tuần cùng đến công viên trò chơi nữa”
“Chú Sở rất bận, có lẽ không có thời gian đến công viên trò chơi với các con đầu, mẹ đi cùng các con được không?”
“Được ạ”.
“Chúng ta vào ăn thôi mẹ, bò bít tết nguội rồi!”
“Đi nào!”
Phong Thiên Tuyết dắt ba con vào phòng, Thần Thần rất lịch sự, phong độ kéo ghế cho cô, cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của cậu bé lên thơm rồi khen: “Cảm ơn Đại Bảo!”
“Nhị Bảo cũng muốn được hôn”
“Tam Bảo cũng muốn, Tam Bảo cũng muốn.”
“Tứ Bảo cũng muốn!”
Tiếng nói cười khúc khích của gia đình vọng ra từ căn phòng, giống như bầu trời trong vắt sau cơn mưa, tràn ngập ánh nắng!
Phong Thiên Tuyết quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe nhà họ Sở đi, xe của nhà họ Dạ cũng không thấy nữa...
Trên môi cô nở nụ cười khổ bất lực, người của Dạ Chấn Đình làm việc đúng là cẩn thận, chặt chẽ!
Nhân lúc ba đứa trẻ chơi đùa, thím Chu ngồi xuống nói nhỏ với Phong Thiên Tuyết: “Cậu Sở đi rồi à cô chủ?”
“Ừm, đi rồi.” Phong Thiên Tuyết gật đầu.
“Cậu Sở thật sự rất tốt” Thím Chu thở dài: “Cậu ấy lái xe về quê đón chúng tôi, thu xếp ổn thoả cho chúng tôi ở nhà cậu ấy. Ban đầu lũ trẻ còn sợ nên hơi cảnh giác, cậu ấy thật tâm chăm sóc lũ trẻ nên dần dần có được sự tin tưởng của chúng, mấy ngày nay họ chơi với nhau rất vui”
“Tôi biết.” Phong Thiên Tuyết thở dài, cô cảm thấy cách báo đáp tốt nhất với Sở Tử Mặc là rời xa anh ấy, không gây thêm rắc rối cho anh ấy nữa...