“Tôi?” Phong Thiên Tuyết sững sờ, vội nói: “Tôi sợ làm không tốt”
“Cô đi với tôi” Văn Ly nhìn đồng hồ, “Cũng phải ra ngoài mở mang kiến thức chứ, không thể cứ ngồi mãi ở quầy lễ tân được, cả đời không có tương lai”
“Ồ, tôi biết rồi” Phong Thiên Tuyết thấy Văn Ly cũng đi thì mới thở phào, “Khi nào xuất phát ạ?”
“Bây giờ, tôi đã chuẩn bị tài liệu, mười phút nữa gặp ở thang máy
“Vâng.”
Văn Ly lái xe chở Phong Thiên Tuyết đến trang viên Lộc Sơn, trên đường, cô ấy hỏi Phong Thiên Tuyết đầy ẩn ý: "Tiểu Phong, văn phòng chủ tịch có mười tám thư ký, lượng mỗi người đều khác nhau, cô biết tại sao không?”
“Tôi không biết Phong Thiên Tuyết lắc đầu.
“Cô biết lương tháng của tôi bao nhiêu không?” Văn Ly hỏi tiếp.
“Bao nhiêu?” Phong Thiên Tuyết yếu ớt nhìn cô ấy.
“Một trăm ba mươi nghìn” Văn Ly trả lời.
“Hả? Cao thế sao?”
Phong Thiên Tuyết rất ngạc nhiên.
“Đây chỉ là lương cơ bản, chưa bao gồm tiền thưởng và phúc lợi khác.” Văn Ly mỉm cười: “Cộng tất cả lại thì lương năm của tôi cũng khoảng hai triệu”
“Trời ơi, ngưỡng mộ chị quá” Phong Thiên Tuyết vô cùng ngưỡng mộ.
“Đừng xem thường thư ký, chỉ cần cô làm tốt thì tương lại sẽ xán lạn” Văn Ly nghiêm túc nói: “Muốn sống tốt thì phải dựa vào sự cố gắng của bản thân, đừng cứ ngây ngô sống cho qua ngày
Nghe những lời này, Phong Thiên Tuyết hơi xấu hổ, quả thực cố lớn từng này mà dường như chẳng có ý muốn. theo đuổi sự nghiệp gì.
“Cố lên nhé!” Văn Ly cảm thán: “Ba cô là một người giỏi giang như vậy, tôi tin là cô cũng có thể!”
“Chị biết ba tôi sao?” Phong Thiên Tuyết vô cùng bất ngờ.
“Ai mà không biết chủ tịch tập đoàn Phong Thị?” Văn Lý lánh nặng nói nhẹ: “Họ Phong rất hiếm gặp, hơn nữa cô khí chất như vậy, không khó để nhận ra.”
LỒ” Phong Thiên Tuyết không muốn nhắc nhiều đến quá khứ.
“Sắp đến rồi, cô xem tài liệu để làm quen trước đi”
“Vâng”