Phong Thiên Tuyết quay đầu nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Tư Hạo Hiên, Phong Thế Nguyên, Bạch Thu Vũ và Bạch Lộ đang ngồi dùng bữa, Tư Hạo Hiên không có mặt.
Số điện thoại gửi tin nhắn là số máy của Tư Hạo Hiên, vài năm rồi chưa đổi, chắc không nhầm đâu.
Nhưng cô không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa.
Vì thế Phong Thiên Tuyết nhắn lại: "Có chuyện gì thì nhắn tin đi, bây giờ chúng ta không nên gặp riêng"
"Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với em, chỉ tốn năm phút của em thôi. Em đi từ cửa bên phải là thấy ngay, không gặp không về!"
Đọc câu này, Phong Thiên Tuyết hơi bối rối, cô nhớ lại nhiều năm về trước, cô và Tư Hạo Hiện cãi nhau, anh ta đứng dưới nhà đợi cô, không gặp không về.
Cô giận dỗi không chịu xuống, tối đó trời mưa tầm tã, cô cứ ngỡ anh ta đi rồi nhưng không ngờ anh đứng dầm mưa cả đêm. Hôm sau thì bị cảm, sốt rồi dẫn đến viêm phổi, phải nằm viện suốt một tháng...
Nghĩ vậy, Phong Thiên Tuyết đứng ngồi không yên, đặt thức ăn xuống nói với Dạ Chẩn Đình: "Tôi vào nhà vệ sinh chút."
"Ừm" Dạ Chấn Đình đưa mắt nhìn sang điện thoại của cô, ánh mắt hiện vẻ phức tạp.
Lôi Vũ đỡ Phong Thiên Tuyết.
Ra từ cửa bên phải, Phong Thiên Tuyết vừa nhìn đã thấy Tư Hạo Hiên, anh ta đứng hút thuốc ở cuối hành lang, hình bóng màu trắng toát lên vẻ cô đơn đau lòng.
Anh ta thấy Lôi Vũ bên cạnh cô, cúi đầu bước vào nhà vệ sinh bên cạnh.
"Cô đứng đây đợi tôi đi"
Phong Thiên Tuyết dặn Lôi Vũ.
"Được."
Lôi Vũ đứng ngoài nhà vệ sinh chờ.
Phong Thiên Tuyết vào nhà vệ sinh nữa, đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Tư Hạo Hiên thì một bóng dáng màu trắng chợt xuất hiện trong gương, ngay sau đó ôm cô từ phía sau...
"A.." Phong Thiên Tuyết hoảng sợ, vội tránh khỏi người Tư Hạo Hiên, "Buông tay ra."
"Yên tâm, anh đã kiểm tra rồi, nơi này không có ai"
Tư Hạo Hiên thì thầm rồi lại giơ tay ôm cô.
Phong Thiên Tuyết lùi ra sau như một bản năng, đặt tay trước ngực bày ra tự thể đề phòng: "Sếp Ôn, mong anh giữ tự trọng!"
"Tuyết Nhi, tại sao em lại chống cự anh đến vậy?" Tư Hạo Hiện đau lòng cực kỳ,
"Chẳng lẽ em đã ở bên Dạ Chấn Đình thật rồi?"
"Liên quan gì đến anh?"
Phong Thiên Tuyết nhíu mày,
"Bây giờ anh đã kết hôn, mong anh tự hiểu rõ thân phận của mình"
"Tôi rất hối hận."
Tư Hạo Hiện cúi đầu ủ rũ nói: "Chuyện năm đó là một sai lầm, tôi không bảo vệ em thật tốt. Em hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa đi, chúng ta có thể bắt đầu lại"
"Anh có biết mình đang nói gì không?"