Cơ thể mềm mại của Phong Thiên Tuyết run rẩy như một chú mèo con đang bất lực.
Cơ thể mềm đi như một vũng nước tan ra trong lòng
anh.
Trong đầu có một giọng nói đang liên tục nhắc nhở cô, không được, không được, không được...
Dạ Chấn Đình rất thích cô dịu dàng mềm mại như nước thế này, động tác của anh trở nên mạnh mẽ và sâu hơn, tay cũng từ từ tiến vào váy cô...
“Ưm..” Phong Thiên Tuyết rùng mình, thoáng chốc bừng
tỉnh, vội vàng đẩy anh ra.
Vì đây không ra, lại dùng nhiều sức nên ảnh hưởng đến vết thương trên vai, cô lập tức đau đến mặt mày trắng bệch, toát mồ hôi như mưa...
Dạ Chấn Đình vẫn không nỡ buông cô ra, liếm môi như chưa đã, trong mắt vẫn hừng hực ngọn lửa dục vọng.
Phong Thiên Tuyết lập tức lui ra, lúng túng chỉnh lại váy
áo.
Anh nhìn sắc mặt khó coi của cô, biết đã động đến vết thương nên đi tới kiểm tra.
“Anh đừng qua đây” Phong Thiên Tuyết cảnh giác lùi về sau.
Dạ Chấn Đình cau mày nhưng vẫn gật đầu thỏa hiệp: "OK!"
Ngay sau đó anh búng tay, khóa mật mã của phòng làm việc tự động mở ra.
Phong Thiên Tuyết lập tức rời đi như đang chạy trốn khỏi ma quỷ đáng sợ...
Phong Thiên Tuyết vào nhà vệ sinh rửa mặt, cô dần bình tĩnh, nghĩ kỹ lại chuyện tối đó, rất nhiều suy nghĩ không thể tìm được lời giải.
Cô tìm được số điện thoại của con nợ trai bao trong tin nhắn, do dự xem có nên gọi cho anh không.
Nhớ đến hôm đó mình kiên quyết như vậy, đã một thời gian rồi anh cũng không liên lạc với cô, nếu giờ cô chủ động gọi cho anh thì chẳng phải là cô tự vả mặt mình à?
Hơn nữa, không dễ gì mới vạch rõ quan hệ với tên trai bao đó, nếu liên lạc nữa thì sau này lại phải dây dưa không rõ.
Do dự một lúc, Phong Thiên Tuyết vẫn thoát khỏi giao diện. Rắc rối bây giờ là Dạ Chẩn Đình, anh đã có dục vọng muốn chiếm hữu cô rồi, như vậy thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Có lẽ cô nên rời khỏi Thịnh Thiên.
Hiện tại thu nhập đi hát ở DTT có thể nuôi cả nhà, đợi bên đó ổn định rồi thì cô sẽ nộp đơn xin nghỉ việc ở Thịnh Thiên.