Anh ta lặng lẽ đứng ở cửa, mỉm cười nhìn cô, trong mắt đong đầy tình cảm dịu dàng.
“Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, các con vào phòng gọi đồ trước, mẹ nói vài câu với chú Sở rồi quay lại với các con.”
Phong Thiên Tuyết vỗ nhẹ vào lưng ba đứa bé.
Ba bé ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chào Sở Tử Mặc.
“Cảm ơn chú Sở đã chăm sóc chúng cháu mấy ngày qua”
“Chúng cháu vào ăn trước, lát gặp lại chú Sở nhé!”
“Lát nữa gặp!”
Sở Tử Mặc vẫy tay với chúng, nụ cười trên môi rất ấm áp.
Nhà hàng đã được bao trọn từ trước, ngoại trừ vài nhân viên phục vụ quan trọng đứng chờ ở xa thì bây giờ chỉ còn lại Phong Thiên Tuyết và Sở Tử Mặc.
“Sắc mặt em không tốt lắm”
Sở Tử Mặc đưa tay định sờ mặt Phong Thiên Tuyết.
Phong Thiên Tuyết lập tức cảnh giác tránh đi, cơ thể cô dường như cũng bị Dạ Chẩn Đình bỏ bùa, theo bản năng kháng cự sự thân mật của những người đàn ông khác.
Tay Sở Tử Mặc cứng đờ ở đó, anh ta có chút lúng túng, cũng có chút buồn bã.
“Xin lỗi Tử Mặc” Phong Thiên Tuyết chân thành xin lỗi: “Lần này đã gây ra cho anh rất nhiều rắc rối, Dạ Chấn Đình có làm khó anh và gia đình anh không?”
“Không” Vẻ mặt Sở Tử Mặc trở nên nghiêm túc: “Nhà họ Sở không giao dịch kinh doanh qua lại với anh ta nên anh ta không làm khó được nhà anh. Hơn nữa, anh cũng không đắc tội anh ta.”
Phong Thiên Tuyết mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Cô không biết nên nói với Sở Tử Mặc thế nào về lời nói dối đó, cảm giác chính cô đã kéo anh ấy xuống hố nên trong lòng rất áy náy...
“Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi” Sở Tử Mặc kéo Phong Thiên Tuyết ngồi xuống: “Rốt cuộc chuyện của em và Dạ Chấn Đình là thế nào?”
“Em không biết phải nói với anh thế nào ... Phong Thiên Tuyết có chút khó nói.
“Ba của bọn trẻ là ai?” Sở Tử Mặc thấp giọng hỏi.
Phong Thiên Tuyết im lặng một lúc, hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tử Mặc, em xin lỗi.”
“Rốt cuộc là thế nào, em nói đi chứ.” Sở Tử Mặc sốt ruột thúc giục.
“Chuyện này anh biết ít thì tốt hơn.” Phong Thiên Tuyết cau mày, nghiêm túc nói: “Em không muốn liên luỵ đến anh!”