“Mấy hôm nay anh đang theo nữ đại gia bao nuôi anh à?” Phong Thiên Tuyết hỏi thẳng.
Trong phòng bên cạnh, Dạ Chẩn Đình đang ngâm mình trong bồn tắm lắc lắc ly rượu chân cao, làn da rám nắng toát lên nét quyến rũ dưới ánh đèn, dáng người cường tráng và mạnh mẽ mang theo vẻ hoang dã bí ẩn...
“Đang làm bạn với một người phụ nữ ngu xuẩn không có đầu óc” Dạ Chẩn Đình trả lời một cách lạnh nhạt.
“Người phụ nữ ngu xuẩn không có đầu óc gì cơ? Đó là người cho anh miếng cơm manh áo đấy đấy!!!” Phong Thiên Tuyết lên mặt thuyết giáo: “Anh phải làm đến nơi đến chốn, phục vụ sếp cho nghiêm túc, nếu không làm sao có tương lại được?”
“Làm trai bao còn cần có tương lai à?” Dạ Chẩn Đình vuốt nước trên mặt.
“Tiếng gì thế?” Phong Thiên Tuyết nghe được tiếng nước dập dờn: “Anh đang bơi à?”
“Đang tắm” Dạ Chẩn Đình nhấp một ngụm rượu lạnh.
“Anh đang tắm sao còn nghe điện thoại của tôi.”
Trong đầu Phong Thiên Tuyết bất giác hiện lên hình ảnh anh đang tắm, dáng người cường tráng quyến rũ, những đường cong hoàn mỹ đến độ không thể bắt bẻ, cùng với làn da rám nắng khỏe khoắn...
Giống như cao lương mỹ vị, tỏa ra hương thơm hấp dẫn.
“Muốn xem không?” Dạ Chẩn Đình cố ý trêu cô.
“Lưu manh!” Tức khắc mặt Phong Thiên Tuyết đỏ bừng.
“Lần trước ở Dạ Sắc, không biết cô nàng lưu manh nào ôm hôn tôi, còn sờ
tôi.”
Dạ Chẩn Đình nhớ lại cảnh tượng ám muội nóng bóng lần trước, không nén nổi sự kích động.
“Tôi muốn kích thích nữ đại gia kia thôi” Phong Thiên Tuyết vội vàng giải thích: “Mấy trò mưu mô lươn lẹo này anh nên dùng với khách hàng thì hơn, không thể dùng với sếp của anh, tôi sẽ không cho anh tiền!”
“Không sao, có thể trả nợ..”
“Không được, anh đừng hòng có ý đồ gì với tôi” Phong Thiên Tuyết ngắt lời anh ngay lập tức: “Cấp trên sẽ không nảy sinh tình cảm với cấp dưới, hiểu chưa?”
“Thế sếp của cô thì sao?” Dạ Chẩn Đình cố ý dụ cô nói ra.
“Sếp tôi là một người đàn ông ưu tú, vừa đẹp trai, cao ráo lại vừa có tiền, chỉ là hơi biến thái một chút, cứ bắt nạt tôi mà chẳng cần lý do. Nhưng mà dạo này anh ta đàng hoàng hơn rồi, có lẽ là kinh sợ trước khí chất uy nghiêm của tôi...”
Dạ Chẩn Đình trợn mắt, xem ra vẫn phải bắt nạt cô mới được.
“Mà kể ra sếp tôi đúng là một người kỳ lạ, bình thường lạnh lùng vô tình, chưa bao giờ nhìn thẳng vào tôi, thế nhưng hôm nay tôi bị thương anh ta lại đưa tôi về nhà điều trị, hơn nữa còn sắp xếp bác sĩ riêng chuyên nghiệp cho tôi nữa.”
“Sếp có đối tốt với cô như thế thì cô phải cảm ơn sếp đấy.”
“Cảm ơn cái con khỉ, giờ tôi đang là cá nằm trên thớt đây!”
"Hå??"
“Anh nghĩ mà xem, một nhân viên bị thương ở công ty, đáng lẽ sếp phải sai người đưa đối phương đến bệnh viện đúng không? Tại sao lại mang về nhà
mình? Điều này rất kỳ lạ!”
“Có lẽ anh ấy đối với cô... khá là đặc biệt?”
“Vấn đề nằm ở đây!” Phong Thiên Tuyết hơi kích động: "Không hiểu sao ở công ty tôi luôn gặp phải anh ta, nhà ăn, hồ bơi, thang máy, bãi đỗ xe... chẳng
lẽ đều là trùng hợp?
Tôi nghe những đồng nghiệp khác nói, họ đến công ty nửa năm mà chẳng gặp được sếp tôi lần nào, thế tại sao tôi lại chạm mặt anh ta thường xuyên? Theo tôi thấy, anh ta cố ý chế tạo cơ hội để tình cờ gặp tôi”