Một hình ảnh hiện lên trong đầu cô, mấy chục năm sau các con khôn lớn và hỏi cô về thân phận ba mình.
Cô rưng rưng nước mắt ân hận đáp ba các con là trai bao, bị mẹ bán cho ba nữ đại gia có cân nặng tổng cộng ba trăm năm mươi cân với giá một triệu... sau đó sống chết không rõ, không có tin gì!
Nghĩ đến đây Phong Thiên Tuyết rùng mình, vội nhắn tin cho “con nợ trai bao”.
“Call boy yêu dấu, anh vẫn sống chứ?”
“Xin lỗi anh, là tôi quá ham tiền. Tôi sai rồi, tôi không nên bán anh cho ba nữ đại gia đó, tôi xin lỗi, tôi ân hận rồi, cầu xin anh tha thứ..”
Cô gửi hơn chục tin nhắn liên tiếp nhưng người bên kia vẫn không trả lời.
Phong Thiên Tuyết lại gọi thêm vài cuộc nữa nhưng cũng không có ai trả lời.
Cô chờ từ chập tối đến tận khuya, kéo lệ cơ thể đang bị cảm tìm kiếm bóng hình “con nợ trai bao” trong Dạ Sắc.
Để tăng cảm giác bí ẩn nên trai bao ở Dạ Sắc đeo đủ loại mặt nạ quyến rũ.
Nhưng đa phần mặt nạ của họ rất lổ, hoàn toàn khác với mặt nạ bí ẩn và lạnh lùng của “con nợ trai bao”, vậy nên khá dễ nhận ra.
Cô tìm quanh một lượt không thấy “con nợ trai bao” đâu.
Phong Thiên Tuyết càng lúc càng cảm nặng, sổ mũi, hắt hơi, mệt mỏi, hoa mắt chóng mặt, ở trong không gian bí bách này lại càng khó chịu.
Cô đang định về, khi lách ra khỏi đám đông thì vô tình phát hiện một người đàn ông đeo mặt nạ nửa mặt màu đen, dáng người, quần áo và cả mặt nạ đều rất giống...
Cô vội vàng nhào tới kéo anh ta đi: “Tôi tìm anh khắp nơi, thì ra anh ở đây.”
Người đàn ông nhìn cô với vẻ khó hiểu, đang định lên tiếng thì người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ bên cạnh đã tức giận quát lên: “Cô làm gì đấy? Đây là người tôi đã chọn!”
“Anh ấy là của tôi!” Phong Thiên Tuyết kéo trai bao đó về phía mình: “Hôm nay không làm nữa, đi theo tôi!”
Nói xong cô định kéo người đó đi...
“Cô đứng lại cho tôi!” Người phụ nữ phẫu thuật nhảy khỏi ghế sofa, túm lấy tay còn lại của trai bao: “Tôi đã bao cậu hai tiếng rồi, cậu dám đi?"
“Chị Trường, tôi không muốn đi, là người đẹp này.” Trai bao đó vội vã giải thích.
Phong Thiên Tuyết nghe thấy giọng vịt đực mang theo tiếng địa phương của anh ta thì lập tức sững sờ, không phải anh!
“Tôi, tôi, hình như tôi nhận nhầm người.”
“Con điểm này, người của tao mà cũng dám động vào, mắt chó của mày mù à, tao đánh chết mày.”
Người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ không chờ Phong Thiên Tuyết giải thích đã nhào tới, đẩy cô ngã xuống ghế sofa.
Phong Thiên Tuyết huơ tay loạn xạ, vật lộn với bà ta.
Hai người vốn không phân cao thấp, nhưng ba người bạn của người phụ nữ kia cũng tới giúp, đánh Phong Thiên Tuyết cùng bà ta...
Hai tay Phong Thiên Tuyết giơ lên ôm đầu, bảo vệ bản thân như một con rùa, nhưng cô vẫn bị đánh rất nhiều, tóc bị giật mất không ít.
Trai bao kia ở bên cạnh lo lắng hét lớn: "Ôi đừng đánh, đừng đánh nữa, đừng đánh vì tôi mà, hu hu hu..”