Nguyệt Nguyệt hít mũi một cái, nước mắt trào ra, treo trên gương mặt nhỏ phúng phính.
"Tam Bảo, Tam Bảo!"
Tiểu Tứ Bảo nghe được giọng nói của Nguyệt Nguyệt thì đột nhiên tỉnh dậy, xoay cái đầu nhỏ nhìn xung quanh. Khi nó phát hiện đám trẻ ở trong màn hình điện thoại thì lập tức xích lại gần kêu lên.
"Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo!"
"Tiểu Tứ Bảo..."
Ba đứa trẻ thấy Tiểu Tứ Bảo đều vô cùng kích động, vội vàng vẫy tay chào Tiểu Tứ Bảo.
"Nhớ, nhớ!" Tiểu Tứ Bảo nhìn vào màn hình và lặp lại từ này.
Đám trẻ tranh nhau sán lại gần...
"Tiểu Tứ Bảo, anh chị cũng nhớ em lắm"
"À, Tiểu Tứ Bảo, cánh của em bị thương thế nào?"
"Tiểu Tứ Bảo vì bảo vệ mẹ mới bị thương nhưng mẹ đã nhờ bác sĩ khám cho nó rồi, bây giờ không sao, qua một thời gian nữa sẽ khỏe thôi" Phong Thiên Tuyết trấn an, "Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, các con phải ngoan ngoãn, chờ mẹ qua đón các con nhé!"
"Vâng, chúng con ngoan ạ!"
Phong Thiên Tuyết nhìn thấy đám trẻ, cảm giác cuộc sống tràn đầy hi vọng.
Sau khi Phong Thiên Tuyết trấn an đám trẻ xong, cô quay về nhà mới phát hiện ra chủ nhà đã thay khóa, còn
dán một tờ cảnh cáo rất lớn trên đó, nhắc cô phải mau chóng liên hệ với cô ta!
Phong Thiên Tuyết hoảng sợ, vội vàng gọi điện thoại cho chủ nhà.
Chủ nhà nhanh chóng chạy tới, chỉ vào mũi Phong Thiên Tuyết mắng chửi một trận, sau đó yêu cầu cô bồi thường ba chục nghìn, sẽ không trả lại tiền cọc và tiền thuê nhà trước đó, còn yêu cầu cô phải dọn ra ngoài. ngay hôm nay.
Phong Thiên Tuyết lý luận với cô ta, kết quả chủ nhà lại nói: "Sau khi cô dọn vào ở đã xảy ra chuyện ba bốn lần rồi. Lúc trước luôn có người tìm tới chửi mắng, tôi cũng đã nhịn. Nhưng bây giờ càng quá đáng, không ngờ còn làm ra chuyện bắt cóc giết người, cô xem chỗ tôi là chỗ nào hả?"
"Chị Hoàng, chị nghe em giải thích..."
"Tôi không muốn nghe. Nói chung cô dọn nhà ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy" Chị Hoàng nổi nóng, phẫn nộ nói, "Mấy ngày qua, tôi không báo cảnh sát cũng không ném đồ của cô ra ngoài mà chờ cô về trực tiếp thương lượng đã là rất nhân nghĩa rồi!"
TỐT!