Phong Thiên Tuyết muốn giật lại nhưng lại bị anh nắm lấy cổ tay...
“Đã giải quyết? Giải quyết thế nào?" Giọng Sở Tử Mặc vang lên: "Anh vừa bảo chú anh liên hệ với giới truyền thông. Nếu cần thiết, anh có thể ra mặt làm chứng cho em. Hôm qua em luôn ở cùng anh, hoàn toàn không có.."
“Không phiền đến cầu Sở"
Dạ Chẩn Đình ngắt lời Sở Tử Mặc, bề ngoài có vẻ khách sáo, nhưng thực chất lại lạnh lùng và kiêu ngạo.
“Anh, anh là..." Sở Tử Mặc thăm dò hỏi: “Dạ Chẩn Đình?"
“Ba cậu cũng phải kính trọng gọi tôi một tiếng Dạ Vương, cậu lại dám gọi thẳng tên riêng, đúng là tuổi trẻ tài cao đấy!” Dạ Chấn Đình cười lạnh: “Nghe nói cậu Sở ốm yếu nhiều bệnh, nghỉ ngơi nhiều lên, sớm ngày hồi phục!”
“Anh...”
Không đợi Sở Tử Mặc trả lời, Dạ Chẩn Đình thẳng tay cúp điện thoại.
Phong Thiên Tuyết ngẩn người tại chỗ, phải một lúc sau cô mới hoàn hồn: "Sao anh."
“Hình như cô đã quên, hiện tại cô là người của tôi." Sắc mặt Dạ Chẩn Đình lập tức tối sầm lại, dùng điện thoại vuốt mặt Phong Thiên Tuyết: "Lừa tôi đi hẹn hò với người đàn ông khác, cô được đấy!”
“Đó không phải hẹn hò." Phong Thiên Tuyết nóng nảy: "Sao anh trở mặt nhanh thế? Vừa rồi anh còn nói loại chủ tịch bá đạo không có đầu óc chỉ có trong tiểu thuyết."
“Tin tức là giả nên tôi không so đo với cô, nhưng cô và Sở Tử Mặc hẹn hò là thật..” Dạ Chấn Đình kéo cà vạt, từ từ đến gần cô: “Có lẽ tôi nên ghi lại dấu vết trên người cô để cô nhớ lâu một chút!”
“Anh muốn làm gì?” Phong Thiên Tuyết sợ hãi lui về phía sau: “Đang trên xe đấy, anh đừng làm bậy.”
“Ừ, cho cô trải nghiệm làm tình trong xe thực sự."
Dạ Chẩn Đình lao tới như một con dã thú, đè cô dưới thân, ngay khi cố định giãy giụa, anh đã nắm lấy cổ tay cố kéo lên đầu.
Đôi môi mỏng lạnh lẽo lướt qua mắt cô, qua má, bờ môi rồi khẽ cắn vào vành tai...
“Nói, tối hôm qua hai người làm gì?"
“Không có..." Phong Thiên Tuyết hoảng sợ tránh khỏi môi anh. Hơi thở nóng bỏng kia chạm vào cổ truyền đến cảm giác tê dại bủn rủn như bị điện giật, khiển toàn thân cô run rẩy.
“Cô và tên Sở Tử Mặc kia có quan hệ gì?"
Nụ hôn của Dạ Chẩn Đình từ từ hướng xuống, nhẹ nhàng gặm cắn đường cong duyên dáng ở cổ và xương quai xanh của Phong Thiên Tuyết...
“Là bạn học, không có quan hệ gì cả” Phong Thiên Tuyết run rẩy, dùng hai tay đẩy anh một cách yếu ớt: “Đừng làm nữa, màu buông tôi ra...”
Dù là xe công vụ có rèm che ngăn cách với buồng lái và cửa sổ cũng được lắp đặt riêng tư nhưng Phong Thiên Tuyết cảm thấy có rất nhiều cặp mắt đang nhìn họ. Cô sợ hãi, xấu hổ, lại căng thẳng...
Đúng lúc này, Dạ Chấn Đình đột nhiên cắn vào vai cô, dùng đau đớn nhắc nhở cô rằng cô là người của...
“A!” Phong Thiên Tuyết đau đớn hét lên, theo bản năng vươn tay muốn đẩy anh...
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, cô quay đầu thấy người gọi đến là Bạch Lộ.
Cái tên này nhắc nhở cô về tình hình hiện tại...
Đúng rồi, đáng lẽ cô phải ngăn Dạ Chấn Đình, để anh không đi thẩm vấn Bạch Thu Vũ và Phong Thế Nguyên...