"Không liên quan đến anh ta" Phong Thiên Tuyết vội vã gạt Tư Hạo Hiên ra ngoài, "Anh nói cho tôi biết, có phải anh thu mua công ty ba tôi với ý đồ xấu, khiến Phong Thị phá sản không?"
"Được lắm." Dạ Chẩn Đình đung đưa ly rượu, "Lúc đầu anh ta ăn nói khép nép cầu xin tôi, tôi đã định cho anh ta một con đường sống, nhưng anh ta dám giở trò với tôi, vậy thì chỉ còn con đường chết thôi!"
Nói xong, anh móc điện thoại ra gọi, "Tạm dừng dự án của Tư Thị."
"Đừng.." Phong Thiên Tuyết muốn ngăn cản nhưng Dạ Chẩn Đình đã cúp điện thoại, cô vội vàng giải thích, "Không liên quan đến anh ta, không liên quan gì đến anh ta cả."
"Đau lòng?" Dạ Chẩn Đình nhếch khóe môi, nhìn có vẻ giễu cợt, "Chi bằng chúng ta đánh cược nhé?"
"Ý anh là sao? Anh muốn làm gì?"
Trong lòng Phong Thiên Tuyết hoảng loạn, cô cảm thấy người đàn ông trước mắt rất đáng sợ.
Dạ Chẩn Đình từ tốn châm xì gà, lúc này có điện thoại gọi tới: "Dạ Vương, xe của Tư Hạo Hiên dừng ở ngoài con đường cây xanh, anh ta nói có đồ muốn đưa cho anh"
"Cho anh ta vào." Dạ Chấn Đình ra lệnh một cách dứt khoát.
"Vâng."
Cúp điện thoại, Dạ Chấn Đình ngước mắt, trong mắt anh vụt qua vẻ gian ác: "Thế nào, cược không?"
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Trong lòng Phong Thiên Tuyết có dự cảm không lành.
"Lát nữa cô sẽ biết" Dạ Chấn Đình nhìn chằm chằm cơ thể như ẩn như hiện của cô, ra lệnh, "Vào phòng tắm chỉnh trang lại đi."
Lúc này Phong Thiên Tuyết mới nhận ra người mình ướt đẫm, nhỏ nước tí tách, cô định về phòng chỉnh trang thì nghe thấy tiếng xe bên ngoài, Tư Hạo Hiện đã tới.
Bối rối giây lát, cô đi thẳng vào phòng tắm trong phòng Dạ Chấn Đình...
Còn đang chỉnh trang thì đã nghe thấy giọng nói hèn mọn của Tư Hạo Hiên ở bên ngoài: "Sếp Dạ, đây là sợi dây chuyền hồng ngọc của anh, tôi xin lỗi, vợ tôi không hiểu chuyện nên đã xúc phạm anh, tôi thay cô ấy xin lỗi anh!"
"Đứng bên ngoài làm gì? Vào trong ngồi đi" Dạ Chấn Đình ra vẻ khách sáo.
"Cảm ơn" Tư Hạo Hiên cất bước đi vào.
"Đi ra!" Dạ Chẩn Đình nhìn về phía phòng tắm rồi ra lệnh.
Phong Thiên Tuyết rùng mình một cái, trong lòng vô cùng hoang mang sợ hãi nhưng vẫn đánh liều đi ra.
Tóc cô vẫn ẩm ướt, trên người khoác áo choàng tắm lớn, trong không vừa vặn chút nào hết...
Vừa nhìn đã biết không phải của cô.
Tư Hạo Hiên dừng chân lại, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp khó tả, có kinh ngạc, đau lòng và thất vọng...
"Người ta cố ý mang tới cho cô đấy, còn không mau cảm ơn đi?"
Dạ Chấn Đình dùng ngón tay đang kẹp xì gà chỉ vào Tư Hạo Hiên.
Phong Thiên Tuyết chau mày, không nói lời nào, cô biết Tư Hạo Hiên đã hiểu Tâm.
Thực ra với quan hệ bây giờ của họ, cô không cần thiết phải giải thích với anh ta, có điều trong lòng vẫn rất uất ức vì bị người ta cố ý gài bẫy.
"Sếp Dạ, anh kiểm tra dây chuyền đi, nếu như không có vấn đề gì thì tôi không quấy rầy nữa..."
Lúc Tư Hạo Hiện đang nói chuyện thì điện thoại của anh ta nhận được một tin nhắn, nhìn thấy tin nhắn, anh ta vô cùng sợ hãi, vội vàng hỏi, "Sếp Dạ, vì sao anh đột nhiên dừng hết dự án của tôi?"