Phong Thiên Tuyết thở phù phù, cuối cùng cũng hoàn hồn, lập tức luồn qua Dạ Chẩn Đình, rướn cổ nhìn phần eo sau lưng anh.
Làn da màu đồng vẫn đang nhỏ từng giọt nước, dưới ánh sáng màu xanh. lam toát ra hơi thở quyến rũ, một vết sẹo dài lệch trên eo như chắn ngang eo của anh.
Bên dưới vết sẹo đó, một hình xăm bỗng lọt vào tầm mắt.
Phong Thiên Tuyết gần như nhìn thấy rõ ràng, lúc này, Dạ Chẩn Đình bỗng túm lấy tóc cố kéo cô lại, để cô nhìn khuôn mặt tức giận của anh.
“Anh...”
Phong Thiên Tuyết còn chưa kịp nói thì đôi môi đỏ lạnh toát đã bị Dạ Chẩn Đình cắn.
Giống như một con thú đang gặm nhấm con mồi trong lòng bàn tay, mang theo sự trừng phạt như trả đũa, cắn đến nỗi môi Phong Thiên Tuyết tê dại, không hít thở được.
Phong Thiên Tuyết hoảng sợ giãy giụa nhưng lại bị anh giam trong lòng, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Nụ hôn của anh như bão táp mưa sa, động tác tay cũng ngày càng thâm nhập sâu vào...
Thấy anh sắp phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, cô cực kỳ hoang mang, đôi mắt mở lớn đầy sợ hãi.
“Dạ Vương, bên phía sếp Quân gửi tin đến.” Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng báo cáo, nhưng nói được một nửa thì dừng.
Rõ ràng người đó giật mình bởi cảnh tượng trước mắt, vội vàng ngậm miệng.
Dạ Chẩn Đình bất đắc dĩ buông Phong Thiên Tuyết ra, một tay ôm mặt cô, dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của cô: “Nhớ lấy, đừng đắc tội với tôi!”
Phong Thiên Tuyết hoảng loạn thở hổn hển, cả người run rẩy như con nai bị thương.
Dạ Chẩn Đình nhún người, dễ dàng lên bờ, dùng khăn tắm quấn lấy cơ thể.
Phong Thiên Tuyết vô cùng nhếch nhác bò lên bờ, hốt hoảng chạy trốn.
“Còn một tiếng nữa là đến chín giờ”
Dạ Chẩn Đình ở phía sau nhàn nhạt nhắc nhở.
Phong Thiên Tuyết run rẩy, bỗng nhớ đến thỏa thuận với anh.
Bây giờ đã tám giờ rồi, không biết Bạch Lộ có về thành phố Hải đúng giờ không.
Cô vội đi tìm điện thoại, lúc này mới phát hiện điện thoại rơi bên bờ bể bơi, đã dính đầy nước.
Cô vội nhặt điện thoại lên, rời đi như đang chạy trốn.
Dạ Chẩn Đình nhìn bóng lưng vô cùng nhếch nhác của cô, khóe môi khẽ cong lên.
Một lúc lâu sau anh mới dời mắt, trầm giọng hỏi: “Bên phía Dạ Quân thể nào?”
“Đàm phán thất bại” Cấp dưới cẩn thận nói: “Sếp Vân muốn anh đích thân đến...”
Nói đến đây, cấp dưới không dám nói tiếp.
“Thông báo bảo Dạ Quân quay về đi” Dạ Chẩn Đình không có bất cứ phản ứng gì.
“Rõ”
Phong Thiên Tuyết cầm điện thoại về phòng thì thấy có hai cuộc gọi nhỡ, đều là Tư Hạo Hiên gọi đến.
Cô lập tức gọi lại nhưng điện thoại mất tác dụng, hoàn toàn không gọi đi được.