Thì ra anh xuống xe là để mua băng vệ sinh cho cô, thế mà cô lại còn nghĩ đến việc chạy trốn.
Bác gái kia sửng sốt, rồi chỉ vào Dạ Chẩn Đình và hỏi: “Hai cô cậu đi với nhau a?"
“Vâng.” Phong Thiên Tuyết gật đầu, sau đó cô khoác tay anh một cách thân mật.
Dạ Chẩn Đình nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt lạnh lùng, nhỏ giọng chất vấn: “Không phải chạy rồi à?”
“Dù sao cũng không chạy ra khỏi lòng bàn tay anh được.” Phong Thiên Tuyết nhăn mặt với anh, cô cầm lấy băng vệ sinh mà nhân viên bán hàng đưa rồi đẩy anh một cái: “Trả tiền!”
Dạ Chẩn Đình lấy một xấp tiền mặt từ trong túi ra ném lên quầy thu ngân, sau đó kéo Phong Thiên Tuyết đi.
Hai người lên xe, Phong Thiên Tuyết nhìn băng vệ sinh rồi phì cười: “Không ngờ anh lại đi mua đồ cho tôi, tôi còn tưởng.”
“Câm miệng!” Dạ Chấn Đình hơi bực, không muốn nói chuyện.
Anh bằng này tuổi đầu rồi mà đây là lần đầu tiên đến cửa hàng tiện lợi mua
đồ, lại còn là mua đồ cho phụ nữ, kết quả bị người ta nghĩ lầm là ăn cướp, cuối cùng còn bị một bác gái vặn hỏi đủ kiểu...
Bây giờ anh cảm thấy vô cùng bực bội.
Phong Thiên Tuyết bĩu môi, cũng không dám nói gì, chẳng qua cô cảm thấy người đàn ông này dễ giận thật đấy.
Dạ Chẩn Đình lái xe đến khách sạn Phong Vân, địa điểm cũ, căn phòng cũ.
Anh đẩy Phong Thiên Tuyết vào phòng tắm, ném băng vệ sinh cho cô rồi đóng cửa phòng tắm lại.
Sau đó đi tắm vòi hoa sen.
Phong Thiên Tuyết tắm nước thoải mái, cô phát hiện quần áo để thay đã được chuẩn bị sẵn, được khử trùng nhiệt độ cao, mặc vào vẫn còn cảm thấy ấm áp.
Nhưng cô đau bụng kinh, cho nên cảm thấy rất lạnh.
Cô khoác áo choàng tắm đi ra ngoài thì thấy Dạ Chẩn Đình ngồi tựa vào ghế sofa và lại uống rượu.
“Sao anh lại uống rượu thế?”