"Rầm-...”
"Rầm-...”
Người bên ngoài đạp mạnh vào cánh cửa, lần nào cũng rung mạnh đến mức khiến Phong Thiên Tuyết ngả về phía trước.
Phong Thiên Tuyết vô cùng hoảng sợ, một tay chống cửa, tay kia cầm điện thoại báo cảnh sát.
Lúc này, có một cuộc gọi đến, là Dạ Chẩn Đình gọi...
Phong Thiên Tuyết vội vàng bắt máy, "Cứu tôi."
"Phong Thiên Tuyết, cô đang ở đâu."
"Tôi đang ở nhà."
"Con mẹ nó, tôi hỏi nhà cô ở đâu???"
"Tôi.."
Phong Thiên Tuyết chưa kịp nói xong, cánh cửa đã bị đá bật ra, cả người cô và điện thoại ngã ra đất.
Chưa kịp nhặt điện thoại lên, cô đã vội vàng đứng dậy định chạy thoát thân nhưng bị người mặc đồ đen đạp ngã ra đất.
"A--"
Nghe thấy tiếng kêu của Phong Thiên Tuyết, Dạ Chấn Đình lòng như lửa đốt, tay cầm vô lăng nắm chặt đến run lên, dường như sắp phóng xe nhanh như bay lên vậy.
"Anh là ai? Sao lại muốn giết tôi?"
Phong Thiên Tuyết ngã ra đất, kinh hãi bò lùi ra sau.
Người mặc đồ đen đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, không nhìn rõ mặt, trên tay cầm một con dao sắc nhọn, từng bước đến gần cô.
"Đừng giết tôi-” Phong Thiên Tuyết run rẩy cầu xin, "Tôi sẽ đưa tất cả tiền cho anh."
Người mặc đồ đen hoàn toàn không thèm để ý đến cô, giơ con dao sắc bén lên và đâm mạnh xuống...
"Me ơi-_"
Đột nhiên, một giọng nói chói tai truyền đến, sau đó, một luồng sáng màu xanh lục đột nhiên bay tới, mổ mạnh vào mắt người mặc đồ đen.
“A!” Mắt người mặc đồ đen bắn máu tung tóe và đau đớn hét lên, vung con dao trên tay đầm kẻ tấn công trước mặt.
"Kẻ xấu, kẻ xấu!"
Tiểu Tứ Bảo nhanh nhẹn né tránh, vỗ cánh bay lơ lửng giữa không trung.
"Tiểu Tử Bảo!"
Phong Thiên Tuyết vội vàng bò dậy, vươn tay đỡ lấy Tiểu
Tứ Bảo, xoay người chạy vào trong phòng.
“Chết tiệt!” Người mặc đồ đen lại đuổi tới.
Phong Thiên Tuyết vội vàng khóa cửa phòng lại, còn dùng tủ chặn cửa rồi mang theo Tiểu Tứ Bảo chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ để chạy trốn. Nhưng khi chạy đến bên cửa sổ cô mới nhớ ra nhà mình ở tầng mười ba...