Dạ Chấn Đình kích động run tay, ánh mắt toát lên cảm xúc phức tạp khó có thể miêu tả.
Phong Thiên Tuyết vừa không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
Có lẽ đây là cách tốt nhất.
Có thể tạm giấu thêm một khoảng thời gian.
Có điều không biết có liên lụy đến Sở Tử Mặc hay
không.
Cô đang suy nghĩ miên man thì bên ngoài giọng Dạ Huy lại vang lên: "Dạ Vương, anh Sở gọi điện đến."
"Cút."
Dạ Chẩn Đình rống lên giống như sư tử đang tức giận.
Không khí càng đáng sợ hơn.
Phong Thiên Tuyết nhắm mắt lại, run bần bật.
Cô cảm giác giây tiếp theo, anh sẽ bóp chết mình...
"Phong Thiên Tuyết!" Hình như đây là lần đầu tiên Dạ Chẩn Đình gọi cả họ tên cô.
"Cô hay lắm, hay lắm!" Anh nghiến răng gằn từng chữ một.
"Cô lừa tôi để tôi xoay vòng vòng!"
"Lừa tối cô bị sinh non, lừa tôi đây là lần đầu tiên, lừa tôi cô chỉ có một người đàn ông là tôi, mẹ nó còn bắt tôi làm call boy, kiếm tiền bồi thường cho cô.."
"Mẹ nó, thì ra cô muốn lừa tiền tôi nuôi ba đứa con hoang kia!"
"Câm miệng" Phong Thiên Tuyết ngắt lời anh, kích động
gào lên, "Không được nói con tôi như vậy!"
Cũng là con anh.
Đó là cốt nhục của anh, sao anh lại nói bọn nhỏ là con hoang?
"Nói đó, thì sao?" Dạ Chẩn Đình vỗ mu bàn tay lên mái cô, "Phong Thiên Tuyết, tôi đã xem thường cô, tôi luôn nghĩ cô ngây thơ như tuyết, xem ra hai mẹ con nhà họ Bạch nói không sai chút nào, ai cũng có thể làm chồng cô cả!"
"Anh.."
"Một người là Sở Tử Hàm, một người là Tư Hạo Hiện... Còn ai nữa? Rốt cuộc cô có bao nhiêu người đàn ông?"
Dạ Chẩn Đình càng vỗ mạnh hơn làm mặt Phong Thiên Tuyết đỏ ửng.