Khi cô ấy báo cáo mọi chuyện xảy ra tối nay cho Dạ Chấn Đình, sắc mặt Dạ Chẩn Đình u ám chưa từng có, con ngươi sâu thẳm như biển thoáng qua vẻ lạnh lẽo.
"Các cô làm ăn kiểu gì thế? Rõ ràng đi theo bên cạnh mà sao lại để cô Phong bị bắt nạt?" Dạ Huy quát khẽ.
"Là lỗi của tôi" Lôi Vũ cúi đầu xuống, không dám nhiều lời.
"Cô Phong không cho họ đi vào theo chắc là có nguyên nhân." Dạ Quân suy đoán, "Liệu có bí mật gì không muốn cho người ta biết không?"
"Cần điều tra thêm không ạ?" Dạ Huy thận trọng hỏi.
"Không cần." Dạ Chấn Đình đặt chén rượu trong tay xuống, lạnh lùng dặn dò, "Thông báo cho Tư Hạo Hiên, mời anh ta dẫn người nhà tham dự dạ hội từ thiện ba ngày sau!"
"Rõ!"
Hai ngày sau đó sóng êm biển lặng, Phong Thiên Tuyết yên tâm dưỡng thương.
Lôi Vũ có tài chữa bệnh cao siêu, mới có ba ngày mà vết thương của Phong Thiên Tuyết đã đỡ hơn nhiều.
Sáng nào các bé con cũng gọi điện thoại cho cô, cô luôn trốn trong chăn nói chuyện với chúng vì sợ người ngoài nghe thấy.
Thím Chu vô cùng lo lắng cho cô, các bé con cũng rất nhớ cô, Phong Thiên Tuyết không ở đây thêm được nữa.
Chiều hôm đó, Lôi Vũ tháo vòng massage cổ cho cô, cô liền kiên quyết đòi về nhà.
Lần này Lôi Vũ không ngăn cản, phái xe đưa Phong Thiên Tuyết trở về, còn cầm cho cô một ít thuốc và thuốc bổ hảo hạng.
Phong Thiên Tuyết không muốn cho họ gặp ba đứa trẻ nên bảo dừng xe ở đầu phố, cố định đi bộ về nhà.
Lôi Vũ đưa quà cho cô, cung kính nói: "Cô Phong, ba giờ chiều mai tôi đón cô đây."
"Hả? Đón tôi làm gì?" Phong Thiên Tuyết không hiểu ra sao.
"Dạ Vương mời cô tham dự dạ hội từ thiện tối mai" Lôi Vũ mỉm cười nhìn cô, "Tôi sẽ chuẩn bị váy dạ hội và đồ trang sức cho cô, cô cần chút thời gian để ăn mặc trang điểm"